NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 118

Dù vậy, tôi không quá mặc cảm về chuyện mình trông như thế nào.

Mỗi lần có ai đó trêu là Bí Ngô, tôi lại nhe răng cười cho qua chuyện. Tôi
chú tâm vào học tập và những sở thích riêng của mình, như đọc sách chẳng
hạn. Có lần, tôi mang cả tập Harry Potter dày cộp lên lớp đọc vào giờ ra
chơi vì đọc ở nhà không kịp.

Tôi thích một cậu bạn cùng lớp, từ năm lớp 7, tên Hoài. Đó là một cậu

bạn dễ thương với nụ cười có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ. Tôi thường
nhìn lén bạn ấy, bối rối mỗi khi bạn ấy nhìn mình. Tôi cũng cố gắng gây ấn
tượng bằng cách chép bài giùm, trực nhật giùm... Thậm chí năm lớp 9,
chẳng hiểu đào đâu ra can đảm, tôi mua quà tặng sinh nhật cho cậu ấy và
ghi chép vào thiệp rằng "Tớ thích bạn". Như những cô nàng ngốc nghếch
bằng tuổi, dư thừa mộng mơ, tôi thường vẽ ra những câu chuyện hoàng tử -
công chúa mà nhân vật chính là tôi và Hoài. Giấc mơ hoàng tử - công chúa
của tôi chính thức chấm dứt vào một hôm. Tình cờ, tôi đi ngang qua khu
bán nước ngọt ở căng tin và nghe tụi con trai cùng lớp nói chuyện.Về tôi,
về tình cảm ngốc nghếch của tôi. Và tôi nghe rõ ràng từng tiếng một.

- Tao đời nào thích con nhỏ béo đó.

Lần đầu tiên, tôi khóc và cảm thấy chán ghét ngoại hình của mình. Tôi

trốn ở bãi giữ xe của trường, một nơi hiếm hoi có ai tới vì toàn là xe đạp,
một đống gạch ngói sau khi tu sửa thư viện vẫn chưa kịp dọn, có mỗi cây
phượng già là trông lãng mạn. Tôi ôm gối, ngồi khóc thút thít như trẻ con.

- Cần khăn giấy không?

Giật mình. Tôi ngẩng lên, mặt vẫn còn nhòe nhoẹt nước mắt, tôi nhìn

thấy một cậu bạn không quen biết đang cầm khăn giấy. Tôi ghét việc người
khác nhìn thấy mình khóc, nhìn thấy mình yếu đuối. Tôi đưa tay lau nước
mắt cáu kỉnh.

- Không cần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.