NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 121

Sáng nay tôi lại nhìn thấy Vân. Cô bạn vừa quét cầu thang vừa hát,

một giai điệu rất vui tai. Thật ngộ. Vân chăm chỉ trực nhật, chăm chỉ hát
đến nỗi không nhận ra nhiều người đi ngang qua nhìn một cách lạ lùng. Mà
hình như lúc nào trông vân cũng ngộ như thế, từ năm cấp hai.

Năm lớp 8, tôi thua trong một trận chung kết bóng đá. Tất cả là do tôi

đã để bóng văng vào chân và phản lưới nhà. Tôi rầu rĩ ôm thất bại cay
đắng, cả những cái nhìn trách móc của chiến hữu, lên xe buýt và về nhà. Cô
bạn bên cạnh đang lẩm bẩm một giai điệu rất vui tai. Rồi bằng vẻ tự nhiên
đáng yêu nhất của một cô gái có thể có, bạn ấy giật giật tay áo tôi.

- Bạn nhớ giai điệu này không? Tớ thấy quen mà nhớ mãi không ra tên

bài hát.

Và suốt chuyến đi đó, cả hai cứ thi nhau nhẩm lại giai điệu để cố nhớ

tên bài hát. Cuối cùng, tuy không nhớ ra tên bài hát nhưng nỗi buồn của tôi
đã biến mất một cách kỳ lạ nhờ một cô bạn cũng kỳ lạ nốt. Nhìn phù hiệu
thêu trên áo, tôi biết bạn ấy là Vân, học cạnh lớp tôi.

Tôi nhìn Vân khá nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy cô bạn khóc.

Chỉ một lần bạn ấy thu mình ở bãi giữ xe của trường, một nơi toàn xe đạp,
một đống gạch và ngói sau khi sửa thư viện chưa kịp dọn, có mỗi cây
phượng già là trông lãng mạn. Tôi biết Vân khóc là vì điều gì. Tôi đã muốn
an ủi, đã muốn cho bạn ấy mượn khăn giấy, cùng bạn ấy rủa xả tên ngốc
kia. Nhưng kết quả tôi gần như gây sự với Vân. Chán mình thật! Chắc lúc
đó bạn ấy phải ghét tôi lắm.

Lên cấp ba, tình cờ Vân lại học cạnh lớp tôi. Tôi vẫn không bỏ thói

quen nhìn Vân. Dĩ nhiên, cô bạn không biết điều đó, mà chẳng biết có còn
nhớ tôi không? Vân xinh hơn trước, mặc dù tôi thấy ngày trước Vân cũng
xinh, và quan trọng nhất tôi thấy bạn ấy yêu đời lắm, tự tin hơn trước rất
nhiều. Tôi chỉ lo lắng, Vân bây giờ thú vị và đáng yêu như thế, liệu có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.