NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 142

cho một trận. Nhưng lí trí nhắc cô nàng cẩn thận, nhỡ đâu là người xấu.
Tim cô nàng đập thình thịch. Thu hết can đảm, và vì trên phố xe cộ vẫn tấp
nập nên Tuyết quay đầu lại hỏi, cố giữ giọng không run.

- Ai đấy? Nói trước, tôi có võ đấy.

Trong ánh sáng đèn đường, Tuyết nhận ra người quen.

- Là tôi đây - Su mỉm cười - Tôi nghĩ cậu về một mình vào ban đêm sẽ

nguy hiểm nên đi theo.

Cậu đi theo bộ không nguy hiểm chắc, Tuyết định bốp chát lại như

thế. Nhưng có một điều Tuyết muốn hỏi hơn.

- Cậu đi theo tôi mỗi ngày à?

Thay cho câu trả lời, Su gãi đầu và cười.

Thật lạ lùng, một cảm giác ấm áp đột ngột xuất hiện trong Tuyết. Có

lẽ, cô gái nào cũng cảm thấy như vậy khi có một người lặng lẽ đi theo bảo
vệ mình. Cứ như câu chuyện về hoàng tử và công chúa vậy. Ấy là Tuyết
chẳng thích những câu chuyện cổ tích đấy nhé.

6. Su tên thật là Khoa. Cậu ta từng học chung trường cấp một với

Tuyết, dù cô nàng chẳng nhớ mặt. Bây giờ không chung trường nào cả. Cậu
ta vẫn đến cửa hàng mua bánh. Và công khai đến đón Tuyết đi làm về.
Chẳng còn ngại ngùng nữa khi hai đứa đã thân hơn. Nhưng là mối quan hệ
bạn bè.

Thú thật, Tuyết cảm thấy... hụt hẫng.

Tuyết không thích con trai quá ngốc, quá nhút nhát, như những gì cô

nàng lầm tưởng về khoa lúc đầu. Nhưng Khoa không như vậy. Khi cậu ta
đã có thể cởi mở như bạn bè, Tuyết nhận thấy cậu ta khác hài hước, tự tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.