NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 36

Sự kiêu kỳ của con gái nói chung và nỗi sợ bị tổn thương của cá nhân

tôi nói riêng đã ngăn cản tôi nói với cậu ấy ba-từ-quan-trọng. Nhưng với
tình cảm chắt chiu mỗi ngày một đầy thêm thì giấu nhẹm nó đi là một việc
rất khổ sở. Và dường như là việc không thể làm được. Tôi nghĩ mình đã đôi
lần để lộ nó ra khi trưa nào cũng chờ cậu ấy tan học cùng. Thi thoảng cuối
tuần , học bài và đi xem phim cùng nhau. Thậm chí tôi đã thử đan tặng cậu
ấy một cái khăn quàng cổ. Sự thật thì nó không quá thậm tệ, nhưng bị vài
lỗi đan, hơi ngắn một chút và bị sút chỉ khi Khanh quàng thử. Cậu ấy phì
cười nhưng luôn miệng khen dễ thương. Và trong một lần đến nhà cậu ấy
mượn DVD Eight below, tôi phát hiện ra cậu ấy vẫn giữ nó trong ngăn kéo.

Cảm giác mỗi khi tôi ở bên cạnh Khanh Vẫn luôn là một diều gì đó rất

dịu dàng, và có một chút ngọt ngào. Dĩ nhiên không thể tránh khỏi những
lần giận dỗi vô cớ. Nhưng rồi mọi thứ vẫn qua đi nhẹ nhàng.

Dường như Khanh không nhận ra tình cảm của tôi. Tôi đã nghĩ thôi thì

mình chẳng cần cái gì rõ ràng. Chỉ cần mãi thế này cũng đủ rồi. Nhưng
Phong làm mọi thứ thay đổi. Rất nhiều lần, tôi tự hỏi, khi một cậu bạn khác
theo đuổi tôi như thế mà Khanh không có thái độ gì đặc biệt, có phải là tôi
chẳng là gì với cậu ấy? rồi một lúc nào đó, cậu ấy sẽ có bạn gái, và tôi sẽ bị
bỏ lại. Những gì tôi tạm hài lòng và nghĩ thế là đủ sẽ trở thành một trò đùa
mỉa mai chua chát.

Ý nghĩ đó thật kinh khủng.

Sinh nhật mười tám tuổi. Khanh tặng tôi một chậu hoa cúc dại trắng

muốt xinh xắn. Đúng loài hoa tôi thích nhất.

- Chiều nay cậu định làm hì để mừng sinh nhật?

- Tớ sẽ đi xem phim.

- Thế à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.