NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 35

Tôi chẳng còn nhớ chúng tôi đã qien biết nhau như thế nào. Cũng

chưa bao giờ ngồi đếm chính xác thời gian hai đứa làm bạn với nhau là bao
nhiêu năm, bao nhiêu thanngs, bao nhiêu ngày. Tôi cũng chẳng nhớ rõ
mình thích cậu ấy bắt đầu từ lúc nào. Nhưng khi bạn thích một người, bạn
dường như thích hết mọi thứ về người đấy. Tôi thích cái dáng cao, gầy,
gương mặt có chút gì đó trẻ con và đôi khi lơ đãng, chẳng ai quan tâm gì
đến mọi thứ xung quanh. Đôi khi cậu ấy ngơ ngác khiến cậu ấy như một
cậu bé con vậy. Tôi thích nhất mỗi khi cậu ấy cười. Đôi mắt mắt một mí
đáng yêu sẽ thành một đường kẻ thân thiện và nụ cười thơ trẻ. Nó thật sự
đặc biệt.

Tôi thích bản thân mình khi ở bên Khanh. Trước mặt người khác,

chẳng biết tôi hòa đồng, nền nã thế nào, hay dịu dàng, cá tính, chin chắn ra
sao. Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết ở một góc khuất khác, mình là một đứa
con gái ngang bướng và cứng đầu. Chỉ Khanh mới có thể chịu đựng được
tính khí ấy và khuyết điểm ấy trở nên dễ thương hơn. Như một ngày gần
đến ngày thi cuối học kỳ nảy lửa của năm 11, tôi quăng cuốn tập hóa qua
một bên, nhăn nhó.

- Muốn nghỉ học quá.

- Thì nghỉ đi.

- Nghỉ học rồi tớ làm cái gì? Dáng tớ thì không bốc vác hay thợ hồ

được rồi. Mà nghỉ học sớm chỉ có nước... lấy chồng sớm. tớ không thích.

- Vậy thì đừng nghỉ học nữa.

Tôi liếc xéo Khanh một cái. Nhưng cậu ấy chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười

dễ thương quá trừng nên tôi cũng mỉm cười theo. Lúc nào Khanh cũng vậy,
không lên lớp giáo điều. Cậu ấy chỉ gợi ý để tôi tự suy nghĩ hoặc dập tắt
những cơn bất đồng của tôi một cách bình thản như vậy. Như một que kem
giữa một trưa nùa hè nóng bức hanh hao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.