NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 52

Không trả lời, Nhi nói, giọng còn nhỏ hơn khiến tôi phải căng tai ra

nghe. Và thậm chí, nó có gì đõ như là tha thiết.

- Ra đây một tí đi, được không? Tớ cần cậu.

Tôi ngước nhìn Nhi, kiểu muốn hỏi cậu-nghiêm-túc-đấy-chứ và Nhi

nhìn thẳng tôi không chớp, kiểu tớ-rất-nghiêm-túc.

Thế là tôi đành gấp cuôn sách lại. Trong hầu hết mọi trường hợp, Nhi

lúc nào cũng là đứa dịu dàng hơn, nhẫn nhịn hơn và tốt tính hơn. Dĩ nhiên,
vơi hai tính cách gần như đối lập như thế, tôi đa phần luôn là người ra
quyết định hoặc giành phần thắng trong đa số các cuộc tranh luận. Nhưng
trong vài trường hợp, sự kiên định và cứng đầu của Nhi hơn hẳn tôi. Ví dụ
như trường hợp này. Hẳn là "cái này" mà cậu ấy muốn tôi xem rất quan
trọng.

Hai đứa rảo bước ra khỏi thư viện. Lúc đi ngang qua cô thủ thư, cô ấy

vừa định nói gì đó thì tôi đã nhanh tay đưa gáy sách về phía cô ấy, nói gọn.

- Sách này của em ạ!

Tất cả sách của thư viện đều có một mảnh giấy ghi số thứ tự dán ngay

ở gáy sách, rất to, rõ và cực kỳ cẩn thận để không bị rách hay rơi. Cuốn
Forrest Gump không có, dĩ nhiên nó là của tôi.

Cuối cùng, tôi đã biết "cái này" mà Nhi bắt tôi xem cho bằng được

chính xác là... một thằng con trai. Hắn đang chơi bóng chuyền trong sân
cùng vài người khác, chỗ dành để học thể dục, nơi luôn có một cái lưới
giăng sẵn.

- Cái gì đây? (vì cậu ấy đã rủ tôi xem "cái này" nên tôi sẽ không dùng

"Ai đây" để hỏi đâu).

- Cậu thấy cậu ấy thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.