NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 92

- Ngày mai trả.

- Rõ rồi.

- Mang đến lớp.

Hắn gật đầu với vẻ "tớ-hoàn-toàn-hiểu" và khi nhận vở, hắn cười. Nụ

cười quen thuộc. Tôi cố cười một cái cho lịch sự rồi tiếp tục nhẩm xem khi
nào thì trời hết mưa.

3. Nói một chút về tôi. Tôi tự nhận xét mình là người bình thường với

một trí thông minh vừa đủ, và một vẻ ngoài cũng vừa đủ. Không xinh đẹp
đến nỗi ai đi qua cũng ngoái lại nhìn nhưng không tệ đến nỗi ai nhìn thấy
cũng phải quay mặt đi, thế là được rồi. Và đó cũng là một lý do nữa để tôi
tin rằng Tú chẳng hề thích tôi một cách nghiêm túc. Cậu ta có rất nhiều sự
lựa chọn, và đa số những lựa chọn đó đều là những cô nàng nổi bật, xinh
xắn của trường.

Ngoài việc học bình thường trên lớp, tôi còn phụ trách một công việc

nho nhỏ cho Đoàn trường. Đó là đảm nhận vai trò người dẫn chương trình
phát vào giờ ra chơi mỗi ngày, khoảng mười lăm phút. Nhiệm vụ của tôi là
đọc và chọn những email yêu cầu bài hát của các bạn tăng nhau. Mỗi tối,
tôi đều dành khoảng nửa tiếng cho việc đọc và chọn email yêu cầu. Tôi
thích công việc của mình, vì thi thoảng bạn sẽ đọc được những email rất
đáng yêu như "Tớ tặng ấy bài hát Con heo đất vì ấy xinh như một chú heo
đất vậy". Thú thật rằng cũng có lúc tôi ước có ai đó tặng mình một điều
đáng yêu như vậy.

4. Tú mang trả quyển vở cho tôi kèm theo một hộp quà thắt nơ xanh.

Tôi tần ngần nhìn hộp quà.

- Tôi không biết là cho mượn vở cũng được cảm ơn bằng quà cơ đấy.

Cám ơn, nhưng không nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.