này sống một cuộc đời rất khó khăn, lúc soi kiếp, bà đã 40 tuổi, góa chồng
đã mười năm và có một đứa con gái nhỏ. Bà phải chiến đấu với nghịch cảnh
để tư mưu sinh và nuôi con. Bà đã tìm được việc làm trong một cơ sở cứu trợ
nạn nhân thất nghiệp của chánh phủ trong một thời gian nhưng tình trạng của
bà vẫn bấp bênh. Sự cô đơn và thiếu nguồn vui sống đã làm cho bà tuyệt
vọng và chán nản. Tình trạng này không phải là do sự ngẫu nhiên tình cờ: đó
là cái phản ảnh đúng đắn của những sự đè nén áp bức mà bà đã gây ra cho kẻ
khác, khi lạm dụng quyền hành trong taỵ Xét qua bề ngoài, thì bà là nạn
nhân của một tình trạng kinh tế khủng hoảng và một số mạng hẩm hiu;
nhưng xét về luật quả báo, thì bà chỉ là nạn nhân của chính mình.
Những trường hợp kể trên có thể giúp cho ta một cái tiêu chuẩn quan
trọng để tìm hiểu những nỗi khó khăn trắc trở của người đời cùng những nỗi
khổ đau của họ, và tìm ra những nguyên nhân xa gần, căn cứ vào quả báo
trong hiện tại. Khi nhà hiền triết Eschyle cách đây hai ngàn năm ở Hy Lạp
nói rằng: "Số mạng, tức là hạnh kiểm" ông ta đã thốt ra một câu châm ngôn
mà nếu ta nói ngược lại cũng vẫn đúng. Vì những trường hợp đã xét qua như
trên dường như chỉ rằng số mạng con người ngày nay, tức là phản ảnh cái
hạnh kiểm của y trong quá khứ. Đến đây, một vấn đề quan trọng được nêu
ra, một vấn đề mà bất cứ người nào học hỏi nghiên cứu và suy gẫm chính
chắn về thuyết Luân Hồi, cũng không khỏi nêu ra để tự vấn lấy mình. Nếu
như sự nghèo khổ là những quả báo cần thiết để giáo dục sửa đổi những kẻ
hung dữ, độc ác, bất công theo định luật Nhân Quả, thì tại sao người ta cần
phải cố gắng hoạt động trong những công việc cứu tế xã hội để làm gì. Phải
chăng những cố gắng của ta để trợ giúp kẻ khác bần hàn khốn khó, sẽ làm
ngăn trở sự hành động của luật Nhân Quả?
Chúng ta nên hiểu rằng thuyết Luân Hồi không phải chủ trương một thái
độ nhắm mắt buông xuôi đối với những nhu cầu cấp bách của xã hội. Những
linh hồn cần phải học bài học nghèo nàn khốn khó, sẽ sinh ra trong một thời
kỳ lịch sử và trong một hoàn cảnh địa phương mà sự bất công của xã hội có
thể tạo nên cái quả báo nghèo khổ khốn cùng cần thiết cho bài học kinh
nghiệm của họ.