NHỮNG BÍ MẬT VỀ CHIẾN TRANH VIỆT NAM - Trang 590

chỉnh giao thông thay vì đuổi bắt chúng tôi. Nếu họ có truy đuổi, chúng tôi
cố gắng chạy thật nhanh, hoặc vùng vẫy không để bị bắt.

Đây là một thành phố của công chức, nơi hầu hết mọi người trên xe đang
trên đường tới cơ quan thực hiện các công vụ hàng ngày. Trong số đó có
nhiều vụ việc liên quan đến cuộc chiến ở Việt Nam, mặc dù có thể trên
nhiều xe mà chúng tôi chặn lại có những người không liên quan trực tiếp
đến công việc đó.

Dĩ nhiên, chúng tôi không ngăn chặn sự hoạt động của chính phủ, nhưng
đối với những người lái xe, điều đó chẳng thể bình thường. Chúng tôi buộc
họ phải ngừng giây lát trên đường tới nhiệm sở, dành cho họ một thoáng để
suy nghĩ về công việc mà họ đang tìm cách đến đúng giờ để thực hiện và
tìm hiểu tại sao một số người lại rỗi hơi làm như vậy để ngăn chặn công
việc của họ. Chắc chắn nhiều người trong số họ sẽ cảm thấy khó chịu và
cho rằng chúng tôi đang phí phạm thời gian một cách vô ích.

Tuy nhiên, rõ ràng không phải ai cũng nghĩ như vậy. Nhiều người bấm còi,
mỉm cười và tỏ dấu hiệu ủng hộ qua cửa xe.

Phía bên kia của con phố, trước con dốc dẫn xuống đường ngầm bên dưới
các toà nhà, chúng tôi đã chặn một đoàn xe khá lâu trước khi một cảnh sát
phát hiện ra. Không mong bị truy đuổi và bắt giữ, chúng tôi đứng dậy khi
anh ta tiến lại, tới góc phố và ngược theo con đường. Dường như, viên cảnh
sát này bám theo chúng tôi bởi vì tôi có thể nghe thấy Fred Branfman ở
phía sau tôi nói gì đó với anh ta. Tôi quay lại để nghe rõ họ đang nói với
nhau cái gì. Viên cảnh sát là một người đàn ông trung tuổi mặc một bộ
quân phục thông thường, không có mũ sắt, không có mặt nạ, không tỏ ý
định gì. Chỉ khi tôi quay lại và Fred đang mải nói chuyện, anh ta bình tĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.