NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 166

tôi viết cho bản nhạc tôi đã nghe Cory ngân nga đi ngân nga lại…bản nhạc
do chính nó nghĩ ra. Đó là một bài hát chỉ để làm Cory hết sợ gió, và có lẽ
cũng làm cho tôi hết cả sợ nữa. Đó cũng là cố gắng đầu tiên của tôi để làm
thơ.
Ta nghe tưởng gió khi gió lướt trên đồi
Gió nói với ta, khi đêm đen ngự trị
Gió thì thầm bên tai
Những lời ta chưa từng nghe thấy
Kể cả khi chàng ở gần
Ta cảm nhận làn gió nhẹ thổi từ biển cả
Gió vuốt tóc ta
Gió chưa bao giờ cầm tay ta cả
Để cho ta biết gió đã hiểu
Gió chưa bao giờ nhẹ vỗ về ta
Một ngày nào đó ta biết mình sẽ
Trèo lên ngọn núi đó
Ta sẽ tìm một ngày khác
Một giọng nói khác để thì thầm những lời đã nói
Nếu ta còn sống, một năm khác….
Và đứa em nhỏ đã ngủ trong cánh tay tôi, thở đều đều, cảm thấy yên tâm.
Bên cạnh nó, Chris nằm mắt mở lớn dán lên trần nhà. Khi bài hát của tôi
kết thúc, anh ấy quay đầu sang và gặp mắt tôi. Sinh nhật lần thứ mười lăm
của anh ấy đã trôi qua với một chiếc bánh và kem để đánh dấu dịp đặc biệt
này, cả những món quà nữa, hầu như ngày nào cũng có quà. Giờ anh ấy có
một chiếc máy ảnh hiệu Polaroid, một chiếc đồng hồ mới và tốt hơn cái
trước. Tuyệt vời. Làm thế nào mà anh ấy có thể dễ dàng hài lòng được nhỉ?
Liệu anh ấy có nhận thấy mẹ chúng tôi không còn giống như trước nữa
không? Liệu anh ấy có chú ý là mẹ không còn tới hàng ngày nữa không?
Liệu anh ấy có phải là kẻ khờ khạo không khi tin tất cả những lời mẹ nói,
mọi lý do bào chữa mà mẹ đưa ra.

Đêm trước lễ Giáng sinh. Chúng tôi ở trong lâu đài Foxworth đã được sáu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.