NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 221

sợ khủng khiếp vì bị trừng phạt nghiêm khắc không phải vì thứ gì cả, đầy
sợ hãi. Tại sao tôi phải sợ nhỉ? Đó chỉ là anh Chris thôi mà.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy lúng túng xấu hổ, và tôi chộp vội bộ váy
vừa cởi ra lúc trước. Tôi có thể che người sau chiếc váy và bảo anh ấy hãy
đi đi.
- Đừng.. – anh ấy nói khi tôi cầm chiếc váy trên tay.
- Anh không… - tôi lắp bắp, càng run hơn.
- Anh biết mình không nên, nhưng trông em đẹp quá. Như thể trước
đây anh chưa bao giờ gặp em. Làm thế nào mà em trở nên đáng yêu vậy,
khi suốt thời gian đó anh ở bên cạnh?
Làm thế nào để trả lời một câu hỏi như vậy? Trừ việc nhìn anh ấy và nài nỉ
bằng mắt.
Rồi thì, sau lưng tôi, chiếc chìa khóa quay trong ổ. Tôi vội luồn váy qua
đầu và kéo nó xuống trước khi bà vào. Trời ơi! Tôi không tìm được tay áo.
Đầu tôi bị lùng bùng trong chiếc váy, trong khi cả người tôi không được
che đậy thì bà đã ở đó, bà ngoại của chúng tôi. Tôi không nhìn thấy bà,
nhưng cảm nhận được sự có mặt của bà.
Cuối cùng tôi cũng tìm được ống tay áo và giật vội chiếc áo xuống. Nhưng
bà đã nhìn thấy thân hình trần của tôi, điều đó thể hiện trong đôi mắt xám
hả hê của bà. Bà rời mắt khỏi tôi và đóng đinh anh Chris bằng một cái nhìn
trừng trừng. Anh ấy vẫn đang đứng đó choáng váng.
- Thế đó – bà quát lên – Cuối cùng ta đã bắt gặp các người. Ta biết
chẳng chóng thì chày mà.
Bà đã mở miệng nói trước với chúng tôi. Đây giống như một trong những
cơn ác mộng của tôi…không có quần áo che thân trước mặt bà ngoại và
trước Chúa.
Chris phá tan màn sương mù và bước lên trước để phản đối.
- Bà đã bắt gặp chúng cháu ư? Bà đã bắt gặp cái gì? Chẳng có gì cả!
Chẳng có gì cả…
Chẳng có gì cả..
Chẳng có gì cả…
Những từ đó được dội lại. Trong con mắt bà, bà đã bắt quả tang chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.