NHỮNG BÔNG HOA TRÊN TẦNG ÁP MÁI - Trang 232

- Chris – tôi nghẹn ngào – Anh đi ngủ đi, anh không thể nào chặn bà
ấy mãi được.
- Anh có thể làm vậy trong khi em ngủ.
- Thế thì hãy để em làm lính canh. Chúng ta đổi phiên.
- Ai là đàn ông ở đây, em hay anh? Ngoài ra, anh ăn nhiều hơn em.
- Thế thì có liên quan gì?
- Giờ đây em gầy lắm, và cứ thức cả đêm sẽ làm em gầy hơn, trong
khi anh có thể chịu được việc bị sút cân.
Anh ấy cũng quá gầy. Tất cả chúng tôi đều thế, và sức lực yếu ớt của anh
ấy không thể chận bà bên ngoài được nếu bà thật sự muốn xô cửa vào. Tôi
ngồi dậy và bước tới ngồi cùng anh ấy trong chiếc ghế, dù anh ấy khăng
khăng phản đối.
- Suỵt – tôi thì thầm – cả hai anh em mình có thể chặn bà lại bên ngoài
tốt hơn và cả hai chúng ta có thể ngủ được.
Chúng tôi vòng tay ôm nhau, chìm trong giấc ngủ.
Và bình minh tới…không có bà ngoại…không có đồ ăn.

Những ngày đói khát trôi qua dài bất tận và khốn khổ.
Chẳng mấy chốc mà pho mát và bánh quy đã hết dù chúng tôi dè sẻn hết
sức những gì mình có. Khi đó chúng tôi phải chịu đựng. Chris và tôi chỉ
uống nước và để dành sữa cho hai em.
Chris ngần ngừ bước tới chỗ tôi với chiếc kéo trên tay, giàn giụa nước mắt,
anh ấy cắt tóc ở chỗ trán tôi tới sát tận da đầu. Tôi sẽ không nhìn vào
gương trước khi tóc bị cắt xong. Lọn tóc dài còn lại, tôi quấn quanh đầu và
nó tạo thành một chiếc mũ không vành.
Rồi thì thật trớ trêu, thật cay đắng khi bà ngoại không thèm đến kiểm tra.
Bà không mang cho chúng tôi đồ ăn, sữa, khăn trải giường sạch, khăn tắm,
đến cả xà phòng và thuốc đánh răng chúng tôi cũng hết. thậm chí cả giấy
toa lét nữa. Giờ tôi thấy tiếc là đã vứt hết tất cả giấy bọc quần áo đắt tiền
của chúng tôi đi. chẳng có gì còn lại trừ việc xé các trang sách cũ trên gác
và dùng để làm việc đó.
Rồi thì bồn vệ sinh bị tắc và tràn nước. Cory bắt đầu la lên và rác tràn ngập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.