NHỮNG CẬU BÉ HỎA TIỄN - Trang 140

Tôi sợ hãi đến cứng cả họng. Chẳng phải là tôi ngại ăn đòn hay sợ bị

trừng phạt; tôi chỉ mới bị Bố đánh một lần trong đời mà thôi. Đó là vào khi
tôi 7 tuổi. Hôm ấy, tôi đang chơi đùa với chú chó Littlebit cạnh ống thông
gió cũ của nhà than. Tôi leo vào trong chiếc lều dùng đậy miệng ống chỉ để
nhìn vào khoảng trống sâu hút, đen kịt của cái lỗ đó. Littlebit thấy vậy bèn
phóng theo và không nhận thấy cái lỗ đến khi bay gần tới nơi. Nó nhảy
chồm về phía tôi nhưng hụt và rơi thẳng xuống hố sâu gần 200 mét. Tối đó
Bố khiêng cái xác mềm rũ của Littlebit về nhà, trong lúc tôi khóc nức nở,
ông xoay tôi lại và táng cho 3 cái rõ mạnh. Sau đó ông giúp tôi chôn cất
Littlebit phía bên kia đường ray. Tôi yêu cầu ông bỏ mũ xuống để mình cầu
nguyện. “Lạy Chúa đáng kính,” tôi da diết thút thít. “Xin hãy lấy mạng con
theo vì con đã lỡ giết chết Littlebit.”

“Cầu nguyện gì mà khủng khiếp vậy!” Bố bàng hoàng. “Làm lại đi. Cầu

nguyện cho linh hồn của Littlebit hay một cái gì khác đi.”

“Dạ được,” tôi nghiêm trang nói. “Lạy Chúa đáng kính, hãy cho Littlebit

thật yên vui nơi chốn thượng giới và đừng lấy mạng con mặc dù con đáng
bị như vậy.”

“Lạy Chúa tôi, họ dạy con cái quái gì ở nhà thờ vậy?” Bố rất hiếm khi

đến Nhà thờ Cộng Đồng Coalwood. Ông đặt tay lên vai tôi rồi cầu nguyện
thay. “Thưa Chúa, nó chỉ là một thằng bé thôi. Hãy phù hộ cho nó,” giọng
ông vẻ lưỡng lự “tốt hết mức Ngài có thể.” Nói xong Bố đội mũ lên. “Đi
nào, về xem Mẹ con chuẩn bị gì cho bữa ăn khuya nào.”

Ngay lúc này, một trong hai nhân vật từ Ohio cười phá lên rồi người kia

cũng cười hùa theo, nghe cứ như một lũ la đang be be lên vậy. “Có vẻ con
ông muốn trở thành nhà một khoa học ngành tên lửa đấy, Homer!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.