NHỮNG CÂU CHUYỆN HÀI HƯỚC NHẤT - Trang 231

Tốt là ngày mai họ sẽ gửi trả tôi về nhà. Thật tuyệt.

Xấu là tôi không thể ra khỏi phòng để xuống nhà vệ sinh. Mà tôi thì rất

cần hoàn thành nốt việc xả thứ nước thải còn đầy inh ích trong bàng quang
ra ngoài.

Thật không gì tồi tệ hơn việc bạn cần phải đi tè mà lại không được phép

đi.

Tôi biết rõ tôi mà rời khỏi phòng là sẽ bị Raph hớt lẻo ngay.

Từng phút, từng phút từ từ trôi qua. Rồi từng giờ, từng giờ trôi qua.

Bàng quang tôi căng cứng lên. Cơi đau thật khủng khiếp. Thật không thể
chịu nổi. Tôi lăn người trên giường. Tôi lên người quanh phòng với hai đầu
gối khép chặt để nhịn. Cuối cùng, khi không thể chịu đựng thêm được nữa,
tôi chạy vọt ra cửa sổ trên mái nhà và mặc nó tuôn ra ngoài.

Ôi thật dễ chịu, dễ chịu, dễ chịu quá. Dòng nước vàng xè xè chảy ra

ngoài trong bóng đêm trông thật giống như cái vòi nước chính vỡ trào ra.
Một giai điệu thật tuyệt vời. Thật kỳ diệu. Nghe như tiếng nhạc thánh thót
bên tai ấy. Tè trên mái tôn nghe không hay như tè trên cỏ, nhưng dù sao đó
vẫn là những âm thanh rất tuyệt. Tôi mỉm cười khi nó đập và mái tôi và
chảy thành dòng nhỏ xuống bể phun bên dưới.

6

Sáng hôm sau, bác Sue đẩy tôi lên tàu. – Quay lại với cái thành phố bẩn

thỉu với nguồn nước bẩn thỉu của mày đi. – Bác ấy nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.