Lão tìm mọi cách để chọc cái bàn chải vào mồm bác.
Tất nhiên bác tìm mọi cách để không cho lão quệt loại thuốc đánh răng
táp nham đó vào răng của mình. Bác lấy hết sức ẩy lão bật ra tới tận chân
tường. Lão co rúm người lại, nhăn nhó, nằm trên nền nhà thở hồng hộc. Bác
bảo lão ta:
- Giờ thì ông hãy dùng một ít loại thuốc của ông.
Nói xong bác thọc bàn chải đánh răng và cọ thẳng cánh cái răng sún
xanh xám duy nhất của lão.
3
Lão tức lắm, lão không thể cam chịu vừa lăn lộn vừa la hét ầm ĩ. Lão lấy
hai tay ôm lấy cổ. Có lẽ vị thuốc đánh răng quá kinh khủng đối với lão.
Sau đó xảy ra một chuyện mà bác không bao giờ có thể quên được. Cái
răng của lão Monty cứ lớn dần lên, cái răng càng lớn bao nhiêu thì người
lão lại co rúm lại bấy nhiêu. Dường như cái răng đó hút hết thân xác của
lão. Lão cứ nhỏ dần, nhỏ dần như quả bóng bị xì hơi còn cái răng thì cứ
phình lên mỗi lúc một to hơn cả bản thân lão ta. Lúc này không thể nói về
một lão Monty với cái răng mà phải nói cái răng với lão Monty.
Cái răng cứ lớn mãi, lớn mãi cuối cùng nó to bằng một người lớn còn lão
Monty thì teo lại chỉ bằng một hạt đậu. Thế rồi lão biến mất, trên nền nhà
chỉ còn lại chiếc răng to kềnh càng nằm trơ trọi.
Bác mê mẩn cả người và không biết phải làm gì. Bác loạng choạng đi về
phía mấy cái cũi và thả tất cả những con vật bị nhốt ở đó ra. Các con vật hốt