Ngày nào người hát rong cũng kêu la cầu cứu nhưng nào có ai nghe thấy.
Ông ta ngước mắt cầu khẩn trời đất và những áng mây bay tít tận trời cao
nhưng không có tiếng trả lời. Một nỗi kinh hoàng đã xảy ra. Người hát rong
bỗng nhiên không thấy thức ăn thừa, xương xẩu, thịt thiu rơi xuống giếng nữa.
Ngày hôm sau, hôm sau nữa, rồi hôm sau nữa tình hình không có gì thay đổi.
Ông ta liếm những giọt nước bám ở thành giếng, bụng đói cồn cào vì không có
gì ăn. Ông biết ông không còn chịu đựng lâu được nữa. Ông mệt lả và lo lắng
không biết có chuyện gì đã xảy ra đối với Tiny.
Hết tuần thứ năm người hát rong lấy hết tàn lực gào thật to ở dưới giếng.
Thực ra đó chỉ là tiếng rên rỉ yếu ớt. Ông ngước mắt nhìn ánh sáng lờ mờ nơi
miệng giếng. Phải chăng có bóng ai đó đang nhìn xuống? Phải chăng có tiếng
gọi. Ông cố dỏng tai nghe.
- Chờ đấy, bọn ta sẽ cứu ngươi!
Một lúc sau sợi cáp được dòng xuống có cả một mảnh gỗ để ngồi. Người hát
rong ngồi lên tấm gỗ đó rồi thều thào:
- Kéo tôi lên, kéo tôi lên đi!
Khi lên đến miệng giếng, ông ta nhắm nghiền hai con mắt lại. Tuy nhiên ông
ta vẫn nhận ra bóng năm người đàn ông với chiếc ô tô có tời quay. Họ nhìn
người đàn ông gầy dơ xương, râu tóc rậm rì, hôi thối bẩm thỉu.
- Chúng ta phải đưa ngay ông ta tới bệnh viện!
- Ông thật là may, nếu không có con chó thì chúng tôi làm sao biết ông ở
dưới này! Tôi lại gần xem nó còn sống không thì nghe thấy tiếng rên của ông.
Người hát rong lê chân tới chỗ con chó. Nó đã chết. Nó chết đói vì nó đã
dành toàn bộ thức ăn tìm được cho chủ. Người hát rong cúi xuống ôm con Tiny
vào lòng, nước mắt ông ta trào ra. Ông nói với những người đàn ông:
- Các bác cứ để tôi ở đây, tôi có thể tự lo cho tôi được rồi.
Ông đào một cái hố nhỏ và chôn con Tiny ngay sau nhà, ông lấy một mảnh
gỗ và đề lên đó dòng chữ:
NGÖÔØI BAÏN TINY CUÛA TOÂI