NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ NHẤT - Trang 306

Tất cả mọi người đều nhìn tôi đứng chơ vơ một mình.

- Cậu có thể lấy thêm con vịt

[9]

vặt lông này. – Fitzy nói.

Bọn trẻ cười ầm lên.

- Không, cám ơn. – Keeble nói. – Bọn tớ không dám liều đến vậy.

Tôi có thể cảm thấy sự xấu hổ nóng bừng lên lan khắp mặt mình khi bọn bạn

chạy ra bắt đầu trận đấu. Tôi bị bỏ lại một mình cùng bọn trẻ con lớp dưới, Ôi,
thật là xấu hổ. Tôi ước gì mình có thể là một con kiến để chui vào một lỗ nẻ
nào đó để không ai còn có thể nhìn thấy tôi được nữa.

Nhưng tôi không phải là một con kiến vì vậy thay vào đó tôi đi vào toilet.

Tôi ngồi trong toilet nơi mà không ai có thể nhìn thấy tôi cả. Tôi ngồi yên
trong đó hết cả giờ ăn trưa. Từng phút, từng phút trôi qua một cách chậm chạp.
Không ai biết tôi ở đâu cả. Không ai quan tâm. Cuối cùng chuông cũng reo lên
và tôi được giải thoát. Tôi có thể đi vào lớp.

2

Tan học, tôi đi bộ một mình về nhà. Những đứa khác đi thành tốp hai, ba

đứa nhưng không ai muốn cùng tôi đi bộ về nhà.

Tôi nghĩ về em trai mình. Đứa em mà tôi không có. Nhưng rồi nhanh thôi.

Mẹ sắp sinh em bé và tôi chắc nó sẽ là con trai. Nó sẽ là bạn của tôi. Bạn thân.
Tôi sẽ chăm sóc nó. Chỉ cho nó xem một, hai thứ gì đó. Chúng tôi sẽ là những
người bạn tốt nhất trên thế giới.

Mình sao thế nhỉ, tôi tự hỏi? Sao tôi lại không có một người bạn nào? Tôi

mời bọn bạn về nhà chơi nhưng chẳng đứa nào đến cả. Có phải là vì tôi đá
bóng không tốt không? Tôi không thể nào hiểu nổi.

Tôi có thể cho đi bất cứ thứ gì để có một người bạn.

Tôi về đến cổng trước nhà mình. Cỏ rất cao và um tùm. Nó là cái vườn xấu

nhất trong phố này. Tôi có thể cắt cỏ cho mẹ nhưng cái máy cắt cỏ bị long ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.