NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ KHU PHỐ NHỎ VEN SÔNG - Trang 103

Štajniců. Tôi cương quyết tự nhủ rằng tôi cũng sẽ trở thành ủy viên kháng
cáo như ông, nhưng rồi sau đó không biết thế nào mà tôi quên mất chuyện
đó.

Một người nữa là ngài bá tước chột mắt. Ở Malá Strana bao giờ cũng

có bá tước, nhưng có lẽ ngài bá tước chột mắt này là người duy nhất đi ăn
quán, ít ra là hồi đó. Ông ấy cao lớn, người xương xương, da dẻ hồng hào,
tóc trắng cắt ngắn, mắt trái đeo băng đen. Ông ấy thường đứng trước quán U
Štajniců có khi hàng hai tiếng đồng hồ, và khi phải đi qua chỗ ấy, tôi đã hay
đi vòng. Trời phú cho các nhà quý tộc cái gọi là vóc dáng quý tộc, nó làm họ
trở nên rất giống các loài chim dữ. Quả thật tôi thấy ông ấy giống một con
chim ưng, ngày ngày cứ vào mười hai giờ trưa là tha con chim bồ câu đã bắt
được, bay lên đậu trên tháp của nhà thờ Thánh Mikuláš, để rồi giằng xé con
mồi một cách vô cùng tàn nhẫn, đến mức lông bồ câu bay xuống tận quảng
trường. Vì thế mà tôi tránh xa ông ấy, tôi sợ rằng ông ấy sẽ mổ vào đầu tôi.

Tiếp theo là ông bác sĩ quân y, mặc dù chưa quá già, nhưng đã về hưu.

Người ta kể rằng khi có một quan chức rất cao đến kiểm tra bệnh viện ở
Praha và khiển trách rất nhiều, thì bác sĩ đã bảo viên quan chức ấy rằng ông
ta chẳng hiểu gì cả. Thế là bác sĩ phải về hưu, nhưng đồng thời ông chiếm
được cảm tình của chúng tôi, bởi vì lũ con trai chúng tôi coi ông bác sĩ béo
ấy như là một nhà cách mạng thực sự. Ông ấy là người thân thiện và nhanh
nhảu. Khi gặp một đứa con trai nào mà ông mến - cũng có thể là một đứa
con gái - ông dừng lại, vuốt má nó rồi bảo: “Cho bác gửi lời chào bố,” cho
dù không biết bố nó là ai.

Rồi nữa... nhưng mà thôi! Tất cả mọi người già bỗng già đi nhiều hơn,

rồi mất đi, nhưng thôi, đừng gọi bóng đen ra khỏi mồ làm gì. Tôi sung
sướng nhớ lại những khoảng khắc đáng tự hào tôi đã trải qua cùng họ, nhớ
lại cái cảm giác độc lập, cái sức trai tráng, vâng, cái vĩ đại khi tôi, lúc đó đã
là sinh viên đại học, lần đầu tiên vào quán U Štajniců mà không thấy sợ các
giáo sư của mình, để ngồi giữa những người cao siêu ấy. Họ không để ý
nhiều đến tôi, thật vậy. Tôi nghĩ là hầu như họ không để ý đến tôi. Chỉ có
một lần, sau mấy tuần, có xảy ra một việc. Ông bác sĩ quân y rời bàn để về,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.