NHỮNG CHÀNG TRAI HUYỀN THOẠI - TẬP 2 - Trang 111

Mẹ!

Đó là người mẹ!

Người mẹ có tâm hồn dịu dàng, trong sáng như viên ngọc! Chỉ

một người mẹ đó thôi! Gandhi đứng một mình trên con thuyền đang
tròng trành vượt qua từng đợt sóng lớn, đôi tay nắm chặt lấy mạn
thuyền, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khoảng trời trước mặt.

Này! Hỡi biển dữ! Hỡi sóng cao! Cho dù mi có nổi cơn cuồng nộ

hòng cản bước đường ta đi thì ta cũng sẽ vẫn trở về! Ta trở về với
vòng tay người mẹ dịu dàng và tuyệt vời của ta! Biển động, sóng dữ
cũng không hề hấn gì với ta lúc này! Mẹ ơi, con đây! Con đã về với
mẹ đây!... Tiếng nói của Gandhi bị át đi bởi những cơn gió đang thỏa
sức gào thét, chìm nghỉm trong những âm thanh gầm rú của cơn gió
lớn dội vào cột buồm, lọt thỏm trong tiếng sóng ầm ĩ va đập vào
mạn thuyền như thể một đàn bạch mã hàng triệu con đang lồng lộn
phi nước đại.

Cuối cùng thì biển cả cũng chịu khuất phục trước sức mạnh của

chàng trai này. Con thuyền đã cập bến Bombay. Anh trai Gandhi
đã lặn lội từ tận quê nhà lên Bombay để chào đón cậu em trai trở về.
Hai người tay trong tay, mắt đẫm lệ, vui mừng khôn xiết.

Anh ơi, mẹ đâu? Mẹ có khỏe không?

Thật không ngờ rằng câu nói đầu tiên Gandhi thốt ra đã không

nhận được lời phản hồi nào.

Mẹ đã qua đời!

Trời ơi! Mẹ của ta! Hiện thân của sự dịu dàng, trong sáng! Một

tâm hồn bao la, rộng lớn như bầu trời trong xanh mênh mông!

Gandhi thẫn thờ, đứng chôn chân như người mất hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.