NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 251

Tôi cười, vì cậu ta thật đáng yêu. Và trong giây phút đó, tôi đã quên.

Tôi quên vì chúng tôi chỉ đang giả vờ.

Peter nuốt nước miếng, và nói, "Sao vậy? Tại sao trông cậu buồn thế?"

"Không, tớ không buồn. Tớ chỉ đói vì các cậu ăn hết bữa trưa của tớ

rồi." Tôi nhìn sang để cho cậu ta biết là tôi đang đùa.

Ngay lập tức cậu ta đẩy ghế ra và đứng lên. "Đừng đi, tớ chỉ đùa thôi

mà."

"Thật không?"

Tôi gật đầu và cậu ta lại ngồi xuống. "Nếu mà tí nữa cậu đói thì chúng

ta có thể dừng lại mua cái gì đó trên đường về nhà."

"À, về việc đó..." tôi nói. "Xe của tớ đã sửa xong rồi nên tớ sẽ không

cần cậ cho tớ đi nhờ nửa đâu."

"Ồ, thật sao?" Peter ngồi tựa lưng ra sau. "Nhưng tớ không ngại

chuyện đưa cậu đi học. Tớ biết cậu không thích lái xe."

"Cách duy nhất để tớ lái tốt hơn là tớ phải lái thường xuyên," tôi nói,

cảm giác như thể mình là chị Margot. "Hơn nữa là thế thì cậu được ngủ
thêm năm phút.

peter cười toe toét. "Đúng vậy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.