NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 249

trên. Việc lái xe sẽ đở vất vả dần, tôi nghĩ. Và tôi cũng hy vọng. Tôi phải
tiếp tục thực hành.

Tuy nhiên tôi không chịu được suy nghĩ mình bị Kitty mắng mỏ.

Chúng tôi là chị em. Tôi phải là người được em noi theo, giống như cách
tôi noi gương chị Margot. Làm sao Kitty có thể noi gương tôi nếu như tôi là
một kẻ yếu đuối?

Tối hôm đó, tôi chuẩn bị đồ ăn trưa cho tôi và Kitty. Tôi nấu món

trước đây mẹ thường nấu cho bọn tôi khi đi pinic ở Keswich. Tôi thái hạt
lưu cà rốt và hành, xào với dầu mè và một ít dấm; rồi tôi dùng chúng để
nấu cùng gạo Nhật. Khi cơm chín, tôi dùng chiếc thìa đặt dụng, lấy cơm ra
thành từng viên nhỏ, rồi tôi gói từng viên như vậy vào váng đậu. Nó trông
như là viên cơm gói trong một chiếc túi nhỏ. Tôi không có công thức chính
xác để nấu, nhưng vị thì có vẻ giống mẹ làm. Chuẩn bị xong xuôi, tôi lấy
thang để tìm chiếc hộp mẹ hay dùng ngày xưa đựng cơm. Và tôi đã tìm
thấy chúng.

Tôi không biết liệu Kitty có nhớ đã từng ăn cơm làm thành từng viên

như thế hay không, nhưng hy vọng là trái tim con bé có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.