NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 248

Để Kitty thôi lèo nhèo, tôi nói, "Em đi chọn kem đi," và Kitty đã ra

khu đông lạnh.

Trên đường trở về, tôi phải đứng ở làn bên phải vì đường tắc và không

thể chuyển làn. Người lái chiếc xe trước tôi là một cụ già, và bà ấy di
chuyển chậm như ốc sên, nhưng thế hóa ra lại tốt cho tôi. Kitty nài nỉ tôi
chuyển làn, nhưng tôi bỏ qua lời con bé và tiếp tục lái, dễ dàng và thoải
mái. Tay tôi nắm chặt cần lái đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch hết cả.

"Hộp kem sẽ bị chảy hết khi chúng ta về nhà," con bé cằn nhằn. "Và

em đã bỏ lỡ toàn bộ chương trình yêu thích. Liệu chị có thể lái ở làn đi
nhanh kia được không?"

"Kitty!" tôi rít lên. "Em có để chị lái không?"

"Vậy thì chị lái đi."

Tôi nghiện người qua bàn điều khiển để cụng đầu con bé, nhưng nó đã

di chuyển ra phía cửa sổ và tôi không chạm được vào nó "Chị không chạm
được em đâu," con bé cười sung sướng.

"Em đừng có cười đùa nữa đi. Hãy quan sát giúp chị."

Một chiếc xe đang đến ở bên phải tôi, vừa chạy ra khỏi đường cao tốc.

Anh ta đang chuẩn bị đi vào làn của tôi. Tôi nhìn nhanh xung quanh xem
liệu tôi có thể chuyển làn hay không. Mỗi lần mắt tôi phải quan sát ra ngoài
đường đi, thậm chí trong một giây, cũng làm cho tôi hoảng loạn. Nhưng tôi
không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi hít một hơi sâu, rồi chuyển sang làn
trái. Không có chuyện gì tệ xảy ra. Tôi thở ra.

Tim tôi đập mạnh cả đoạn đường về nhà. Nhưng chúng tôi đã thành

công, không có tai nạn, không có tiếng còi ô tô khác phàn nàn, và đó là
điều quan trọng nhất. Hộp kem cũng không sao, chỉ chảy một chút ở phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.