NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 285

Josh chạy ra khỏi nhà và thấy chúng tôi đang loay hoay đem cây vào.

Anh và bố nhấc cây lên và đưa vào trong. Anh giữ cây thẳng trong khi bố
đặt kệ xuống dưới cho cây cố định. Anh có cảm giác là anh muốn ở lại và
trang trí cây. Tôi vẫn đang nghĩ đến lời của Peter tối hôm qua. Rằng Josh
lại có thể thích tôi.

"Chỉnh sang trái một chút," Kitty chỉ đạo. "Nó vẫn chưa thẳng."

Tôi mang xuống nhà hộp đèn nhấp nháy và các vật trang trí, và bắt

đầu phân loại chúng. Vật trang trí mà tôi thích nhất là ngôi sao sơn màu
xanh nước biển bằng bột mỳ mà tôi làm hồi học ở nhà trẻ. Tôi thích nó nhất
vì trên đó vẫn còn một vết cắn. Tôi đã nói với Kitty rằng đây là bánh bích
quy và con bé đã cắn vào nó như thể là một chiếc bánh quy thật. Sau đó thì
con bé khóc, còn tôi thì khốn đốn, nhưng cũng thật là vui. "Chúng ta chọn
đèn nhiều màu, hay chỉ đèn trắng thôi?" tôi nói.

"Đèn trắng," Kitty nói. "Cổ điển hơn."

"Nhưng đèn màu thì đỏng đảnh hơn," Josh tranh luận. "Ý anh là chúng

tao nên cảm giác nhớ nhà."

Tôi đảo mắt. "Đỏng đảnh hơn, Josh?" Rồi Josh bắt đầu lấy ví dụ cho

đèn nhấp nháy màu, tôi và anh cãi nhau cho đến khi bố ngăn lại, và nói
chúng tôi cứ việc làm mỗi đứa một nửa. Rồi có cảm giác giò thì chúng tôi
đã quay lại như trước đây, giống như tôi và Josh thường cãi vã nhau kiểu
này. Peter đã sai khi nói về Josh.

Cái cây cao gần chạm trần. Chúng tôi đã dùng hết đèn nhấp nháy mà

vẫn thiếu, nên bố lại đi ra cửa hàng mua thêm. Josh nhấc Kitty lên vai để
con bé đặt ngôi sao lên trên đỉnh cây thông.

"Em rất vu vì chúng ta đã có một cây thông lớn cho năm nay," tôi thở

dài một cách vui vẻ, đặt lưng xuống ghế sô pha và nhìn lên trần nhà. Không
có gì ấm áp hơn là cảm giác khi cây thông Nô-en được thấp sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.