nhận được bức thư ấy..." Anh lưỡng lự. "Thôi quên đi."
"Anh cứ nói đi," tôi nói.
"Từ khi anh nhận được bức thư, mọi việc giữa chúng ta đã không còn
bình thường nữa. Điều này thật không công bằng. Em đã nói được tất cả
những gì em muốn, còn anh thì phải sắp xếp lại mọi suy nghĩ trong đầu về
em, anh phải tự hiểu thấu đáo mọi việc. Em tấn công anh từ mọi phía, rồi
em nhốt anh vào phòng kín. Em bắt đầu hẹn hò với Kavinsky, rồi em nghỉ
chơi với anh." Anh thở ra. "Từ khi nhận được bức thư...anh không thể nào
không nghĩ về em."
Dù tôi đã mong anh nói gì với tôi đi chăng nữa thì cũng không phải
những lời này. Đó không phải là những lời tôi muốn nghe. "Josh.."
"Anh biết là em không muốn nghe, nhưng để cho anh nói, vì anh phải
nói chúng ra, được không nào?"
Tôi gật đầu.
"Anh không thích em đi cùng Kavinsky. Anh ghét như thế. Cậu ta
không đủ tốt cho em. Anh xin lỗi vì nói ra điều này, nhưng cậu ta không đủ.
Theo anh thì không có ai để đủ tốt với em. Kể cả anh. "Josh vươn đầu ra và
đột ngột quay lại nhìn tôi. "Đã có một lần, anh nghĩ là mùa Hè mấy năm
trước. Chúng ta đang đi bộ từ nhà ai đó về nhà. Anh nghĩ đó là từ nhà
Mike."
Đó là một hôm nóng bức, trời đã nhá nhem. Tôi đang giận điên lên vì
anh trai của Mike đã hứa đưa bọn tôi về, nhưng rồi anh ta đi khỏi và không
thèm quay lại, nên bọn tôi phải đi bộ về nhà. Tôi đi giầy mỏng bằng vải bạt,
nên chân bị đau kinh khủng, Josh thì liên tục giục tôi đi nhanh để đuổi kịp
anh.