NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 334

Peter rên rỉ. "Mọi người chỉ nên quan tâm đến việc của họ." Giọng cậu

ta không hề có sự ngạc nhiên, không mảy may tí nào.

"Thế hóa ra cậu cũng biết ư?"

"Vài đứa có hỏi tớ điều đó sáng nay."

"Nhưng...thế từ đâu mà họ lại đặc điều như thế?" Tôi cảm giác là sắp

bị ốm.

Peter nhún vai. "Tớ không biết, có thể là ai đó nhìn thấy chúng ta. Mà

điều này có sao đâu? Vì nó không phải là sự thật."

Tôi mím môi thật chặt. Lúc này tôi không thể khóc, vì nếu bắt đầu

khóc thì tôi sẽ không thể dừng được. Tôi sẽ khóc trong cả chuyến đi, và sẽ
mọi người nhìn. Tôi không thể làm vậy. Nên tôi nhìn ngước lên.

"Tớ không hiểu? Tại sao cậu lại nổi giận với tớ." Cậu ta vẫn bối rối.

Mọi người băt đầu bị tắc lại phía sau Peter. Họ cần đi vào chỗ ngồi.

"Mọi người đang chờ phía sau cậu kìa," tôi nói.

Chris nhìn tôi, và lắc đầu.

"Giờ nó là chỗ của tớ, Kavinsky." Con bé nói.

"Thôi nào Lara Jean," Peter nói, chạm tay vào vai tôi.

Tôi giật mạnh ra khỏi tay cậu ấy, làm cậu ấy sửng sốt. Mọi người đang

nhìn tôi, thì thầm và cười khúc khích. Peter nhìn qua vai tôi. Mặt cậu ta đỏ
ửng. Rồi cậu ta đi dọc xuống ghế sau.

"Mày không sao chứ?" Chris hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.