Chương 4
Không biết hên hay xui cho Biền, khi hai đứa tôi leo lên bờ thì con
nhỏ quỉ quái nọ chạy đi đâu mất.
Biền giận lắm. Nó hăm he:
- Lần sau gặp nhau, tao sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ!
Tôi cười tủm tỉm:
- Mày muốn làm quen với nó mà chưa được, bây giờ nó chủ động
làm quen, lẽ ra mày phải cám ơn nó chứ!
- Cám ơn cái cóc khô! Làm quen kiểu đó, ông đấm cho vỡ mồm!
Nhìn bộ mặt sát khí đằng đằng của Biền, tự nhiên tôi sợ cho tính
mạng con nhỏ đó quá chừng. Tôi không ngờ con người ta có thể
chuyển từ yêu thương sang thù hận nhanh chóng như vậy.
Biền không nói không rằng, lặng lẽ đi vào phòng thay đồ. Tôi tính
chọc nó thêm vài câu chơi nhưng thấy bản mặt lầm lì hắc ám, tôi
đành làm thinh lẽo đẽo đi theo nó.
Hổm rày trời nóng bức nên người đi bơi khá đông. Các phòng thay
quần áo đều chật cứng, tôi với Biền phải chung vào một phòng.
Nước từ vòi sen mưa xuống mát rượi. So với trong này nước ngoài
hồ nóng hơn nhiều. Tôi vừa vò đầu vừa liếc Biền, xem thử những giọt
nước mát có làm dịu được chút nào nỗi ấm ức trong lòng nó không.
Nhưng mặt Biền vẫn băng như đá cục. Có lẽ nó không ngờ cuộc
"gặp gỡ" đầu tiên với nó và người đẹp mà nó định làm quen lại diễn
ra ngoài kế hoạch như thế. Đau hơn nữa, nó bị con nhỏ đó làm cho
bẽ mặt trước sự chứng kiến của tôi, người vốn xưa nay vẫn tin tưởng
nó gần như tuyệt đối. Nỗi đau đó chắc âm ỉ nhức nhối ghê lắm nên
khi mặc quần áo xong xuôi, chuẩn bị bước ra, nó còn lầm bầm uất
ức:
- Tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Con nha đầu đó nó sẽ biết
tay tao!
Miệng thằng Biền là cái miệng ăn mắm ăn muối. Nó vừa nhắc tới con