NHỮNG CON CHIM ẨN MÌNH CHỜ CHẾT - Trang 160

Colleen Mc Cullough

Những Con Chim Ẩn Mình Chờ Chết

1929- 1932

Pađy

Chương 17

Meggie ở lại nhà, ngồi trước ảnh lửa lò sưởi, có bà Smith bên cạnh chăm
sóc và cố thuyết phục cô ta ăn một chút gìdằn bụng. Trên gương mặt của bà
quản giaa, nước mắt ràn rụa bàng hoàng trước hung tin, còn cô gái im lặng,
đau đớn. Sực việc quá sức tưởng tượng khiến Meggie không khóc được
thành tiếng.
Có tiếng gõ cửa, Meggie đứng lên trong lòng thắc mắc không đoán ra được
ai có thể băng qua vùng lầy lội đến đây giữa lúc này, cô cũng kinh ngạc
trước sự loan truyền tin tức nhanh chóng từ trang trại này sang trang trại
khác cách nhau rất xạ
Cha Ralph đang đứng ngoài hành lang, mặc quần áo cỡi ngựa, ướt đẫm và
lấm đầy bùn.
- Tôi vào được không, bà Smith?
- Ồ, thưa cha! Bà Smith kêu lên rồi chạy tới ôm lấy cha Ralph trước sự ngơ
ngác của vị linh mục... Làm sao cha lại hay tin được?
- Bà Cleary đã đánh điện tín cho tôi. Tôi đã được Tổng giám mục Di
Contini Verchese cho phép. Tôi đi tìm máy bay đến đây, suýt nữa lật nhào
vì khi đáp xuống đã chạm phải bùn. Nhờ đó tôi biết được mặt đất ra sao
trước khi đặt chân xuống. Gilly xinh đẹp và thân thương làm sao! Tôi đã để
hành lý ở nhàcha Watty, rất may được chủ khách sạn Imperial cho mượn
một con ngựa. ông ta tưởng tôi đã mất trí và đánh cá với tôi một chai rượu
Johnnie Walker nếu tôi vượt qua được cả vùng bùn lầy lội này. Nhưng dù
cho đám cháy có lớn tới đâu và gây thiệt hại lớn thế nào cũng chưa phải là
tận thế - ông mỉm cười nói, dịu dàng đặt bàn tay lên vai bà Smith - Tôi đã
đến đây và cố hết sức coi có thể giúp được gì và tôi mong được bà cảm
thông - Thôi bà đừng khóc nữa.
- Thế thì cha không hay biết gì hết, bà Smith thều thào trong nước mắt.
- Hay biết điều gì? Chuyện gì xảy rả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.