NHỮNG CON CHỮ TÌNH YÊU - Trang 217

đợi trong căn phòng được dành cho họ, chuẩn bị sẵn những nụ cười ngay
khoảnh khắc họ trông thấy ai đó đang đến. Cả hai đều căng thẳng.

“Cô sẽ mở đầu rồi sau đó đến lượt tôi,” Dermot nói, đi đi lại lại, đọc những
bản thông báo đã cũ, mở và đóng các cánh cửa tủ và bóc những mảng
tường bị tróc sơn.

“Tôi chưa bao giờ phát biểu trước đám đông...”

“Cô đã từng làm thế rồi!” Dermot phản đối. “Cô đã nói chuyện với lũ trẻ.
Rốt cuộc thì cô đã đến bao nhiêu ngôi trường?”

“Có ba trường thôi, và tôi không thể làm thế nếu ông không hướng dẫn tôi.
Ông nên làm việc này.”

“Tôi không phải là giáo viên.”

“Nhưng ông là một nhà văn. Đó là lý do họ đến đây!” Tại sao ông không
hiểu rằng ông có sức hút lớn thế nào đối với thế giới nhỉ? “Hơn nữa, ông là
đồ nói dối, ông đã dạy học rất nhiều!”

Ông cười. “Nhưng không phải với người lớn. Tôi đã nói với cô rồi, tôi chỉ
chuyên dạy trẻ em dưới mười một tuổi. Thế cô không phải giới thiệu những
nhà văn ở những buổi ký tặng sách mà cô tổ chức ở hiệu sách à?”

Khi cô nói với ông là cô có phải làm thế, cô không thể chối từ được nữa.
“Tất cả những gì tôi phải nói là tác giả đó tuyệt vời thế nào và hiệu sách
cảm kích ra sao vì mọi người đã đến dự.”

“Cô có thể nói thế! Tôi chẳng để ý đâu!” Ông cười - với bản thân mình -
với cô - với tình huống này và nhìn cô với vẻ hơi bối rối. Đột nhiên cô nhận
ra cô không thể bắt gặp ánh mắt ông mà không đỏ mặt, vì thế cô không
nhìn ông. Thật lạ lùng khi thấy ông quá căng thẳng như vậy. Cô thấy được
an ủi đôi chút nhưng cô không rõ lắm liệu có phải nỗi lo lắng về khóa học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.