NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA CÁO RƠNA - Trang 101

Lúc Rơne đến gần, Gà trống đang ngồi trên hàng rào nhìn mặt trời, nhìn
ánh sáng, nhìn trời xanh, nhìn cảnh sinh hoạt đầy thú vị. Cái cảm tưởng của
người vừa thoát chết bao giờ cũng thấy đời đáng yêu gấp bội, và những
người chung quanh bỗng dưng đâm ra cưng quý mình hơn lên. Gà lấy làm
thú vị cho rằng nếu không thỉnh thoảng suýt chết thì cuộc sống thấy bớt có
ý nghĩa.

Gà cất giọng gáy một cách sung sướng. Gà đang gáy bỗng nhìn thấy Rơne
đi đến, thế là bao nhiêu lạc thú ở đời bỗng biến đi mất tiêu. Hắn đập cánh
định bay vào nhà nhưng Rơne đã đứng dừng lại và nói rất ngọt ngào:

· Chào em. Em rất yêu quý của anh ơi, tại sao em lại trốn anh? Tại sao em
vẫn không tin anh là người bà con tốt nhất của em. Không lẽ em cứ nhớ câu
chuyện đùa bỡn của chúng ta mãi sao? Chao ôi, ba anh ngày xưa đã nói rất
đúng. Người nói rằng: ở đời rất hiếm có người hiểu được sự vui đùa, và
hơn nữa người ta hay đem sự đùa vô hại cho là ác ý.

Cũng như câu chuyện hôm ấy. Anh nhìn bộ áo lông chim xinh đẹp của em,
nghe giọng hát du dương của em, anh nảy ra ý muốn tha thiết mong được
giới thiệu em cho vợ anh biết. Đáng lẽ anh phải viết thiệp mời theo phép xã
giao, nhưng vì em là người thân nên anh mới dám đùa một cách thân mật
như thế. Anh đã phải cố rất gượng nhẹ định đem em về nhà giới thiệu,
nhưng em đã hiểu lầm anh. Chao ôi, anh khổ sở không biết thế nào mà kể!

Gà trống nghe cứ ngẩn người ra chẳng biết trả lời sao. Hắn nghi ngờ nhiều
hơn tin nhưng dù sao hắn cũng thấy hơi thèn thẹn định biện hộ cho mình:

· Cái lối “ mời” của anh lạ quá tôi chưa từng thấy bao giờ! Có lẽ cũng tại
cơn ác mộng nên tôi hiểu lầm anh chăng!

· Thôi chúng ta đừng nên nhắc lại chuyện cũ nữa. Và cả cái thời kinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.