và địa vị của anh.
Lễ an táng hắn cử hành long trọng thực. Hắn không ăn tươi, nuốt sống ngay
tại chỗ nhưng đem về nhà. Các con hắn đốt lửa, và vợ hắn ướp gia vị làm
món chim nướng rất ngon lành.
Sau bữa đại yến ấy, Rơne định ra ngoài hô hấp không khí trong sạch, nhưng
vừa bước ra tới cửa lại đụng đầu ngay với Thỏ. Rơne chận Thỏ lại hỏi:
- Kìa Thỏ, em đi đâu mà vội vàng thế?
Thỏ bị Rơne chận đường hoảng hốt run bắn cả người. Hắn ấp úng trả lời:
-Tôi chạy đi kiếm ăn. Mấy bữa nay đói quá nên chạy bừa, rủi đụng nhằm
anh, xin anh tha lỗi.
Rơne ngọt ngào vồn vã:
- Chẳng mấy khi em đi qua đây, nhân tiện tạt vào nhà tôi chơi dùng tạm bữa
cơm xoàng. Tôi vẫn mong mỏi được mời em đến chơi với các cháu. Thực
rủi hôm nay chẳng có gì ngon cả, chỉ có một ít hoa quả, và cỏ tươi, em
dùng tạm nhé?
Thỏ chẳng muốn vào nhà cáo tí nào, nhưng hắn sợ quá nên không dám từ
chối. Thỏ hoảng hốt cảm tạ rồi rón rén vào nhà. Rơne lấy ghế mời hắn ngồi
rất vồn vã, vợ Rơne cũng sốt sắng dọn ra hạnh đào và cỏ tươi ân cần mời
hắn, Thỏ ăn rất dè dặt, mắt vẫn láo liên liếc nhìn quanh để lỡ có biến còn
biết đường chạy.
Rơne ngồi nhìn Thỏ ăn, cười một cách rất nham hiểm. Lúc ấy bọn cáo con
mon men đến gần để xem Thỏ ăn gì. Tính cáo con cũng rất tham ăn giống
bố, hễ thấy có ăn là sà đến. Hắn định xin nếm thử xem hạnh đào mùi vị ra