NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA JAMIL - Trang 137

“Tôi không vội… Chỉ là nó thực sự làm nản lòng. Bạn có nghĩ rằng đó là

cố tình? “

“Không! Ông là như vậy.”
Khi họ đến gần một chiếc đèn khác, Jamil quay mặt về phía Haske, dừng

lại và thừa nhận: “Thành thật mà nói, Haske, tôi không muốn chiến đấu hay
trải qua bất kỳ thử thách nào vì chiếc chìa khóa ấy nữa. Tôi đã từ bỏ toàn
bộ suy nghĩ và muốn nói cho đức vua cao quý Sacha của xứ Pashia càng
sớm càng tốt. Tôi nghĩ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình với đảo và
muốn rời khỏi chiếc chìa khóa. Tôi còn có những việc khác muốn làm
trong cuộc sống của mình.”

Haske bị sốc. Cô đứng đó và há hốc miệng. “Bạn không thể nghiêm túc

được à!”

Jamil bối rối vì cậu mong Haske sẽ đồng ý với cậu. Cậu nghĩ cả hai có

cùng suy nghĩ. “Tôi nói thật đấy. Tôi từ bỏ.”

“Tại sao vậy?”
“Tôi không biết tại sao.”
“Bạn phải có lý do.”
“Được rồi, tôi có nhiều lý do.”
“Đó là gì?”
“Tôi không nghĩ rằng mình có cơ hội để nhận nó.”
“Đấy không phải là một cái cớ.”
“Đức vua Sacha sẽ tống cổ tôi bằng cách này hay cách khác.”
“Vậy, bạn đang nói về cái gì?”
Jamil dừng lại. Cậu biết Haske nhìn mình nhưng cậu lảng tránh đôi mắt

đó. Cậu cúi xuống và tiếp tục. “Haske, tôi sắp tròn hai mươi tuổi. Tôi rời
Tatasi khi tôi khoảng mười bốn tuổi… Đúng là tôi đã đi một chặng đường
dài vì chiếc chìa khóa vàng, nhưng những điều cần ưu tiên của tôi đã thay
đổi.”

“Tôi vẫn không hiểu.” Haske khăng khăng, bước lại gần cậu hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.