NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA JAMIL - Trang 57

những lá cây khô và xốp chẳng có dấu hiệu tiếng kêu của bất kỳ con thú
nào.

Chúng lại nghe thấy tiếng động một lần nữa. Lần này, chúng dừng lại và

quyết định quan sát xung quanh. Bỗng Bashir hét lên.

“Con gì kia?”
“Đó là con trăn.” Jamil nói.
“Nhớ lời hướng dẫn của cá sấu chưa?”
“Có.”
Hai cậu bé đứng ngây như bức tượng. Chúng đặt bàn chân phải trên đầu

gối trái và dang rộng hai cánh tay. Điều này là để tạo ra ấn tượng rằng
chúng là những vật thể cố định, không chuyển động nên không bị tấn công
hoặc bị ăn thịt.

“Này hai chàng thanh niên,” con trăn bắt đầu trườn gần tới các cậu bé.

“Ta thừa biết các trò mánh lới ấy. Bình tâm đi! Đặt bàn chân và tay của các
bạn xuống. Ta đã dò theo các người. Ta không làm hại các cậu đâu. Ta biết
các cậu bị lạc. Các cậu đang nhầm đường lên đỉnh núi. Hãy theo ta, ta sẽ
chỉ cho con đường đi đúng.”

Bây giờ con trăn đã trườn đến rất gần các cậu bé. Jamil nhớ lại cá sấu đã

nói rõ con trăn là một con vật nguy hiểm. Cậu do dự. “Cám ơn, bác trăn,
bản năng mách bảo chúng tôi thực sự đang đi đúng đường”.

“Chúng tôi biết mình đang cần đi đến đâu mà.” Bashir nhấn mạnh.
“Đây là ngôi nhà của ta từ khi ta sinh ra và ta thuộc lòng tất cả các con

đường. Ta đã giúp đỡ rất nhiều người leo tới đỉnh.” Con trăn giải thích.

“Bác giúp bằng cách nào?” Bashir hỏi.
“Ta có thể đưa cả hai lên đến đỉnh núi trong tích tắc. Ta bảo đảm tránh

được con đường nguy hiểm nhất trên quả đất. Đường đó được gọi là Đường
không lối về. Sai một bước là đi tong. Ta biết đường đi vòng. Ta cũng biết
cách tốt nhất để các cậu tránh Nhà Cầu nguyện trong Tảng đá.”

“Sao vậy? Cá sấu nghĩ rằng chỗ đó thật thú vị cơ mà!” Jamil kêu lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.