- Trong đường hầm ư
?
-
Ông sợ
à
?
- Không, nhưng ông chắc chắn nắm được lối đi
chứ
?
- Nhắm mắt cũng biết
!
Họ đi xuống, lúc đầu mươi hai bậc rồi mười hai bậc khác, lại hai lần
mười hai bậc nữa. Sau đó họ đi qua một đường hẻm dài, mặt trong bằng
gạch có dấu vết đã tu bổ nhiều lần và rò rỉ từng chỗ. Đất ẩm ướt.
Devanne không yên tâm nhận xét:
- Chúng ta đang đi dưới hồ.
Con đường hầm dẫn đến một cầu thang mười hai bậc đi lên một cách
khó khăn và ra một lỗ nhỏ cắt ngay ở khối đá cứng. Đường cụt. Sherlock
Holmes lẩm bẩm:
- Quỷ sứ, chỉ là bức tường
! Vấn đề trở
thành phức tạp đây.
- Hay chúng ta trở
lại đi, Devanne thì thầm. Rốt cuộc cũng chẳng cần
biết xa hơn nữa, tôi hiểu rõ rồi.
Ngẩng
đầu lên, nhà thám tử Anh thở ra một hơi nhẹ
người: ở phía trên
họ,
cũng có một hệ thống máy móc như ở cửa
lối
đi vào. Chỉ việc xoay ba
chữ và một khối đá đung đưa. Phía bên kia là tấm bia của quận công khắc
chữ THIBERMESNIL. Họ bước vào ngôi nhà thờ mà Sherlock Holmes đã
nói tới. Ông bảo:
-
Và người ta lên tận Chúa trời, nghĩa là đến
tận nhà thờ, theo đoạn
cuối câu sách.
Devanne thán phục sự sáng suốt và hoạt bát của nhà thám tử, kêu lên:
- Có thể nào chỉ do một dấu hiệu đơn giản như thế mà ông khám phá
được
?
-
Chà, có thể cũng chẳng cần nữa, người Anh nói. Trong cuốn sách ở
Thư viện quốc gia, ông thấy đường vạch tận cùng phía bên trái là vòng tròn
và phía bên phải là một chữ thập đỏ đã mờ. Chữ thập đỏ chắc chắn là nhà
thờ nhỏ chúng ta đang đứng đây.
Devanne không tin vào tai mình nữa:
- Đúng là phi thường, kỳ diệu nhưng cũng vô cùng đơn giản
! Làm
sao mà không ai thấy được điều bí ẩn này
?
- Vì không ai tập hợp cả ba hay bốn yếu tố
cần thiết, nghĩa là cả hai
cuốn sách và câu sách... .Không có ai, trừ Arsène Lupin và tôi
!
Tôi và Tu viện trưởng... cả hai chúng tôi cũng biết như ông, thế mà...
Sherlock Holmes cười: