NHỮNG ĐỨA BÉ NGOAN - Trang 6

ông chìa lá thư mời của bà. Bà đoán ra ngay đây là một trò đùa dai và họ đã
cố gắng tìm tác giả lá thư nhưng chỉ hoài công thôi vì tao đã nhờ một thằng
bạn trong lớp chép lại lá thư để họ không nhận ra chữ viết của tao. Bà dì
tao kể lại cho tụi tao nghe câu chuyện. Tao cảm thấy kiêu hãnh ngầm vì đã
thành công trong trò chơi đó. Vì vậy năm nay tao muốn chơi lần nữa.
Bá trách bạn:
- Mầy gọi đó là một trò đùa vô hại à? Mầy có thấy quá ác khi khiến ông
Phong chịu đói, chịu rét và trải qua một buổi tối buồn thảm như vậy không?
Tùng tiếp lời Bá:
- Đó là chưa kể đến việc ông ấy nghèo mà phải tốn tiền đi xe taxi.
Thiên cười giả lả:
- Hì…hì. .. Nói như hai đứa bây thì còn gì là vui thú trong đời khi phải xét
nét từng li từng tí khi hành động.
Bá nghiêm mặt:
- Tao thì thấy không có gì là vui thú khi làm cho kẻ khác đau khổ.
Thiên cố cãi:
- Sao mấy ngu quá trời! Đây đâu phải là một sự đau khổ to lớn gì !
- Tuy không phải là một nổi đau khổ to tát như mày nói nhưng nó cũng gây
sự khó chịu cho người bị gạt . – Tùng trả lời Thiên.
Thằng Thông gắt lên:
- Thế nào, mầy không muốn giúp tao phá bà vú của 2 đứa em họ Bình và
Huy của mày hả? Mày có biết bà ấy khó chịu lắm không? Lúc nào tụi nó
đang chơi với tụi tao nửa chừng bả cũng bắt buộc tụi nó về nhà.
Tùng giải thích:
- Đó đâu phải bà vú muốn hành hạ tụi nó; tụi nó phải về nhà để học bài.
- Được rồi ! Mày chỉ cần ngắn gọn cho tụi tao biết mày tham gia hay không
tham gia vào trò chơi ngày Cá Tháng Tư thôi!
Tùng trả lời một cách cương quyét:
- Không, tao không muốn tham dự trò chơi đó của tụi bây.
- Tao cũng không ! – Bá tiếp lời Tùng.
Thông cười khẩy:
- Hai đứa bây là hai thằng cứng đầu. Tao với thằng Thiên chơi một mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.