NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 236

Minh nhìn Marcel. "Họ nói họ không có đủ tiền để mua tàu. Họ chỉ có anh
túc. Mà bọn khỉ lùn thì không lấy anh túc".
Marcel vờ suy nghĩ về điều họ nói. "Họ có biết về con tàu nào có thể mua
được không?"
Mấy người lại trao đổi nhanh. Lần này, ông già nói trực tiếp với Marcel.
"Có ít nhất là mươi con tàu cũ chúng tôi chúng tôi mua, nhưng đắt lắm".
Marcel giữ bộ mặt dửng dưng. "Đắt là bao nhiêu?"
"Không thành vấn đề, bởi chúng tôi không có tiền".
Marcel lại vờ như chìm trong suy tư. "Nếu như tôi kiếm được thị trường
khác cho anh túc của các ông thì có giúp được gì không?"
Ông già gật đầu . "Sẽ rất ích lợi".
"Tôi sẽ thăm dò. Nhưng không chắc có thể kiếm được thị trường chịu giá
cao như cũ đâu".
"Chúng tôi sẽ vĩnh viễn chịu ơn ông".
"Tốt". Marcel đứng lên. "Tôi sẽ liên hệ với các ông sớm để thông báo kết
quả ra sao".
Họ đứng lên và cúi chào thật khách sáo. Sau khi tiếng chân Marcel đã xa
hẳn, họ nói với nhau. "Giống nhau cả", một người nói. "Chẳng chóng thì
chày, lòng tham của chúng sẽ thắng chúng".
"Đúng", người kia trả lời. "Cứ tưởng hắn thoả mãn với việc ăn cắp của
chúng ta lẫn người Nga, nhưng không, thế chưa đủ. Giờ thì hắn lại tính
chuyện kiếm nhiều hơn của chúng ta để mua những con tàu đáng nguyền
rủa của hắn".
"Tôi cho là đã đến lúc ta đưa hắn đi gặp gã tiền nhiệm của hắn ở cảng"
người thứ ba nói.
Đường Minh trở lại phòng đúng lúc cha anh giơ một tay lên. "Không,
người anh em. Chưa đến lúc. Chúng ta không được ngồi không cho đến khi
người Nga tìm ra người thay thế hắn".
"Ông sẵn sàng để hắn móc túi chúng ta hơn nữa à?"
"Không đâu" cha Đường Minh điềm tĩnh nói. "Ngay khi tìm ra hắn trả cho
anh túccc chúng ta ít đi bao nhiêu, ta sẽ nhân đôi số ấy lên và cộng vào giá
những con tàu mà hắn kiếm".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.