NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 234

Rồi, như thường lệ, cha Đường Minh là người bắt đầu. Tất nhiên là công
chuyện bao giờ cũng cùng bắt đầu sau khi họ đã trao đổi chút nhàn đàm
thật nhã nhặn về sức khoẻ của Marcel và của các người vợ của anh.
"Ông đã có tin tức về súng ống cho chúng tôi chứ ạ?"
"Tôi có nghe" Marcel lặng lẽ trả lời.
Ông già liếc những người khác rồi quay lại Marcel. "Tốt. Chúng tôi có đủ
lượng anh túc để thanh toán".
Marcel tự cho phép một thoáng tiếc nuối trên mặt. "Tôi thực sự miễn cưỡng
phải báo cáo rằng khách hàng của tôi ưng lấy tàu biển chứ không phải anh
túc".
Cha Đường Minh hít một hơi thở. "Nhưng ông vẫn trao đổi lấy anh túc đấy
chứ".
"Người ta bảo với tôi rằng thị trường anh túc đã sa sút. Dù sao đi nữa thì
khách hàng của tôi chỉ lấy tàu biển mà thôi".

Họ bắt đầu bàn tán râm ran. Marcel thậm chí không buồn theo dõi cuộc đối
thoại. Họ nói quá nhanh đối với vốn tiếng Trung Hoa ít ỏi của anh. Vả lại,
anh có hiểu hay không cũng chẳng hề gì. Anh biết điều anh cần.
Đã hơn một năm kể từ khi anh đến Macao. Và trong năm ấy, anh đã trở
thành giàu có, vượt cả những giấc anh mơ, ở ngay từ cú làm ăn đầu tiên.
Chính súng ống đã làm nên điều đó. Súng ống và thuốc phiện. Tất cả các
chủ tướng đều cần súng ống. Cách duy nhất để họ có thể đưa súng ống vào
Trung Hoa là buôn lậu trên những chiếc thuyền đánh cá bé tẹo đi lại trên
biển giữa đất liền và Macao. Và cách duy nhất họ có thể thanh toán là bằng
anh túc.

Nhưng người Nhật Bản đã khôn ngoan hơn là Marcel dự liệu. Với số tiền
mà anh có để làm ăn thì chỉ như mớ bạc vụn so với điều mà họ muốn đối
với những con tàu. Đúng vào khoảng thời gian này, khi đang điên cuồng
kiếm cách gia tăng tư bản, mà anh bước vào con đường buôn bán súng ống
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.