NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 232

Tay cảnh sát giả lả. "Đêm nao cũng có thêm hai người canh gác ở ngoài".
Marcel nhìn Eli. "Có rắc rối bao giờ chưa?"
Eli lắc đầu. "Trong những năm tôi ở đây thì không".
Marcel vừa cười vừa nói với tay cảnh sát. "Có lẽ một cảnh sát ở bên ngoài
là đủ. Như thế, chi phí của ông giảm đến một nửa".
Tiếng cười thoải mái của tay cảnh sát vang khắp phòng. "Tôi cho là bạn
anh và tôi hợp nhau đấy. Tôi nghe ông ấy thuê Sen Ngọc của lão Tào làm
người trông nom nhà cửa. Chính tôi cũng đã để ý con bé. Nhưng tôi đang
chờ cho giá xuống để vừa với túi tiền".
Các tay chơi xóc đĩa quanh chiếc bàn lớn nhìn lên khi Marcel và Eli đi vào
casino. "Chủ mới", một người nói.
Người kia gật đầu. "Nhìn quần áo có thể biết ngay ông ta là một người giầu
sụ và tầm cỡ. Một người rất Anh".
Điều ông ta muốn nói là Marcel thì trắng trẻo và tóc vàng, không như Eli,
da bánh mật.
"Chỉ một tay giàu sụ mới có thể khánh thành nàh bằng cách mua bốn cô vợ
trong một tuần." Người thứ ba nói.
"Đúng", người thứ nhất thêm vào, "Và Sen Ngọc, con gái lão Tào là vợ cả.
Các ông biết lão Tào rồi đấy. Tôi cá là lão bắt ông Tây này phải trả bộn tiền
mặc dù chân con bé trật lấc".
"Thôi đánh đi", một người sốt ruột nói. "Ai chả biết bọn Tây là ngu nhất về
khoản này

Chương 18

Mùi của thành phố cũ nồng nặc khi Marcel rẽ vào một phố hẹp. Ở đây, cái
nồng nặc ấy không có cơ hội để thoát ra. Các toà nhà làm cho đường phố
vĩnh viễn nằm trong bóng rợp mà đường xá thì cũng chỉ đủ cho chiếc xích
lô lách qua, chứ đừng nói là xe hơi.
Marcel nhìn xuống phố. Cuối phố là bến tàu. Tiếng kêu mờ nhạt của những
người buôn bán cá vọng lên con phố ngoằn ngoèo và đâu đâu cũng nồng
nặc mùi tanh tưởi của những mẻ cá ế la liệt trên bến phà. Kẻ ăn xin hau háu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.