NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 233

chờ người đánh cá quay lưng đi.
Một thằng bé kéo tay Marcel. Nó nhỏ xíu, như không quá tám tuổi, nhưng
đôi mắt thì đã già.
"Gái, tưa ôông?"
Marcel lắc đầu.
"Sặt lắm. Tây. Tàu. Trẻ. Kiểu gì cũng chìu".
Marcel lại lắc đầu.
Khó mà làm nản lòng thằng nhỏ. "Nên tám? Lăm?" Nó ngừng. "Coong
trai? Ông thứt coong trai? Giấc thạo".
Marcel không buồn trả lời. Anh đẩy cánh cửa ngôi nhà mới dừng trước cửa,
bước vào. Mùi hương nến đặc quánh, cốt để át mùi thơm của thuốc phiện,
như thút nút hai lỗ mũi anh. Anh cố nhịn cái hắt hơi khi một thanh niên
Trung Hoa ra đón.
Sau cánh cửa đã khép kín, Marcel còn nghe giọng thằng bé ngoài phố.
"Cặc!".
Gã trai Trung Hoa nhăn mặt. "Thời buổi này, tôi cũng chẳng hiểu bọn trẻ
con ra làm sao nữa. Chúng nó không biết tôn trọng người lớn. Tôi xin lỗi
ông một ngàn lần".
Marcel cười. "Không hề gì. Đường Minh. Cây không còn trách nhiệm với
quả, một khi nó đã rơi xuống đất".
Đường Minh cúi đầu. "Ông quá hiểu biết. Cha tôi và các cậu tôi đang chờ
trên gác".
Họ leo lên chiếc cầu thang cót két, tới lầu thượng của toà nhà. Các phòng
được lát gỗ tếch một cách kỳ khu với những cánh cửa bằng gỗ mun đen
bóng có khảm ngà. Đường Minh mở một cánh cửa rồi lùi lại để anh vào.
Một cô gái trẻ, đáng yêu trong bộ đồ lụa truyền thống đến quỳ dưới chân
anh để cởi giầy rồi đi vào cho anh đôi dép nhẹ. Khi cô gái biến mất, anh
theo người thanh niên vào phòng bên.
Bốn người đàn ông ngồi quanh chiếc bàn nhỏ đứng lên, cúi đầu chào. Anh
đáp lễ và nhận lời mời của cha Đường Minh, ngồi xuống. Gần như tức
khắc, một cô gái khác bưng trà vào.
Bốn người đàn ông nhã nhặn chờ cho khách của họ nhấm nháp tách trà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.