NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 379

đang nằm sau cánh cửa phòng ngủ kia biết thôi. Chỉ anh mới đưa ra được
câu trả lời. Thậm chí bây giờ cô cũng không biết điều gì đã xảy ra với anh,
khi anh xuất hiện ở cửa căn hộ của cô, hai năm trước đây.
Chiến tranh đã kết thúc được gần một năm và từ lâu họ cũng mất liên lạc
với nhau. Cha anh đã từ Mỹ trở về, và anh đã đi làm ở một nhà băng. Lần
anh đến gặp cô, thật kỳ quặc, anh rủ cô đi uống trà. Không hơn không kém.
Cô nhìn khuôn mặt gầy và ủ dột của anh. "Anh vẫn đau à?"
"Một chút. Các bác sĩ đảm bảo là với thời gian, nó sẽ qua thôi".
"Em gái anh ổn chứ? Nghe nói cô ấy lấy tay Nam Mỹ ấy".
"Dax? Ừ, nó sống với anh ấy ở Hoa Kỳ".
Ký ức về khuôn mặt sẫm màu đầy căng thẳng hồi lại trong cô. "Hy vọng là
cô ấy hạnh phúc".
Anh cau mày. "Điều gì khiến em nói vậy?"
"Em không biết".
"Chiến tranh đã thay đổi bao điều với anh và em gái anh. Anh không biết
có ai còn thực sự hạnh phúc được nữa không".
"Anh sẽ lại hạnh phúc. Với thời gian, chiến tranh sẽ lui đi. Cứ nhìn quanh
mà xem, mọi người đã bắt đầu quên nó rồi. Anh cũng sẽ quên được."
Robert nhìn quanh phòng trà đông đúc. Chợt anh đứng lên, môi mím chặt,
ném tờ bạc lên bàn. "Đi, ra khỏi chỗ này đi".
Cô theo anh ra ngoài phố. "Anh sẽ tiễn em về", anh nói.
"Em không muốn anh ngược đường. Chắc anh bận lắm".
Cặp môi anh méo xệu đi. "Chính vậy. Cha anh đã kiếm được một thẳng nhỏ
chạy việc bận nhất thế giới. Đó là anh".
"Em chắc ông đã có kế hoạc lớn cho anh".
"Nếu có thì ông ấy cũng giữ bí mật".
"Anh có vẻ cáu. Lỗi tại em ư?"
"Không, không phải lỗi của em. Thật đấy".
Khi đến nhà mình, cô nói "Anh có muốn lên không?"
Anh lắc đầu. Cô đưa tay ra. "Cảm ơn anh đã mời em uống trà. Rất vui".
"Denisonde?" anh nắm tay cô.
Cô nhìn vào mắt anh, nó đã dịu đi. "Anh Robert?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.