NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 378

tưởng em đã đi," anh nói, giọng khàn đặc.
"Anh biết là em không đi mà", cô đỡ chiếc ly rỗng không. "Giờ thì cố ngủ
đi".
Tay anh vẫn túm chặt những ngón tay cô. Thứ thuốc ngủ có á phiện đã làm
mắt anh trĩu xuống. "Anh không biết nếu không có em thì anh sẽ ra sao".
Cô đứng nhìn, và khi anh đã chìm vào giấc ngủ, cô bước sang phòng bên.
Cà phê đã nóng trên lò, cô rót một tách rồi đến ngồi bên bàn, lười nhác nhìn
chiếc đồng hồ. Đã gần trưa. Cô với điện thoại quay số. Giọng phụ nữ trả
lời.
"Yvette?"
"Ừ".
"Cậu đã mặc quần áo chưa?"
"Rồi".
"Mình có cuộc hẹn mà không đi được".
"Bao nhiêu?"
"Hai ngàn rưởi franc".
"Chẳng bõ" Yvette nói. "Tớ đưa cậu một nửa thì cũng chẳng còn gì".
"Cậu không phải đưa cho mình một nửa. Mình lấy năm trăm franc thôi".
"Được. Tớ gặp ở đâu và làm thế nào để nhận ra anh ta?"
Khi đặt điện thoại xuống, Denisonde thở dài. Gần đây cô đã mất quá nhiều
khách hàng, nhưng cũng chẳng thể làm khác được. Cô lấy để Robert một
mình khi anh bệnh nặng như thế.
Cô nhấm nháp cà phê, châm điếu thuốc. Đàn ông vẫn ngu thế đấy. Thậm
chí với đĩ điếm, họ vẫn thích cảm thấy mình là một cái gì đó đặc biệt, và
nếu cô ta lỡ một cuộc hẹn thì thường là cô ta cũng mất luôn một khách
hàng. Hai năm sống với Robert, cô mất quá nhiều. Hầu hết các khách ổn
định của cô đều bỏ đi, mà ai cũng biết lý do tồn tại của bất cứ cô điếm nào
đều trông vào đám khách hàng ổn định.
Mấy tháng rồi, để hai người đủ sống, cô lại phải ra đứng đường, như một
lính mới tò te. Đã hai lần cô vớ nhầm phải bọn cớm, nhưng may mà xin xỏ
được.
Phải làm gấp một cái gì đó. Cái gì thì cô không biết. Chỉ có người đàn ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.