NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 557

của cô, vặn vẹo nó một cách tàn bạo, những ngón tay cắm ngập vào da thịt
cô.

Mặt cô trắng bệch ra, nhưng ánh mắt cô không thay đổi, cho dù những giọt
mồ hôi to đùng xuất hiện trên trán.
Ông chợt buông cô ra. Một vẻ trân trọng kỳ lạ thoáng trên mặt khi ông nói.
"Mày đúng như mẹ mày. Tóc vàng, lông đen".
Ba người lính đứng nghiêm khi Dax và Mèo Bự tiến đến. Viên trung uý
đứng giữa giơ tay chào. "Đại tá Xenos?"
Dax gật đầu. "Phải".
"Tổng Thống bảo tôi đưa ông đến gặp người ngay. Xin đi lối này". Thay vì
đi vào cửa qua hải quan, viên trung uý bước tới một cửa nhỏ. Dax và Mèo
Bự định theo anh ta, nhưng hai người lính ở bước tới đứng trước mặt Mèo
Bự.
"Ông ở lại đây", người lính cao hơn nói gay gắt.
Dax thấy Mèo Bự luồn tay vào khẩu súng ngắn trong nách. Anh phẩy tay.
"Tôi không ưng cách này", Mèo Bự thì thầm.
Dax mỉm cười lạnh lùng. "Còn sợ cái gì chứ?" anh hỏi bằng tiếng Anh, rồi
chuyển sang tiếng Tây Ban Nha. "Chúng mình về nhà rồi, làm như trung uý
đề nghị. Đợi tôi ở đây".
Dax bước theo viên trung uý. Anh ta nhã nhặn mở cửa, đứng sang một bên
để Dax đi vào. Dax nheo mắt trong nắng chói chang. "Lối này" viên trung
uý dẫn anh đi quanh toà nhà.
Chiếc limousine chống đạn của Tổng Thống kín đáo đỗ khuất ở một góc.
Viên trung uý mở cánh cửa sau.
"Vào đi, Dax" từ trong xe, Tổng Thống gọi.
Dax bước vào, chớp mắt, vì rèm che kín các cửa sổ. Trong xe mát lạnh. Nó
vẫn nổ máy. Anh nhìn Tổng Thống.
Mặc dù có điều hoà, mặt ông bóng nhẫy vì mồ hôi. "Tại sao không báo cha
hay là con về?" ông ngọt xớt. "May mà Amparo cho cha biết".
"Con nghĩ không hệ trọng gì. Amparo đâu ạ?"
"Nó đến thăm một khoa mới mở ở một bệnh viện miễn phí".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.