NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 607

Dax gật đầu. Cánh cửa mở ra, cứ như là có tín hiệu vô hình vậy. Hai nhân
viên bảo vệ nữa đứng ở phía ngoài. Dax quay lại người Mỹ. "Chào ông,
ông Baxter". Anh nói đầy nghi thức, không đưa tay ra.
"Chào ông, ông Xenos. Nếu có cách gì khác để tôi có thể giúp được ông,
xin đừng ngần ngại gặp tôi"

Cánh cửa khép lại sau lưng, và Dax đi qua tiền sảnh thênh thang để ra cửa
trước. Rõ ràng là không thể trông mong gì vào sự hợp tác của Baxter. Anh
đã nghĩ đến điều đó ngay từ đầu. Bằng cách nào đó, sự vận chuyển vũ khí
phải được ngăn chặn trước khi chúng vào trong nước. Và đấy mới chính là
vấn đề. Chúng không thể vào trên những chiếc thuyền lá tre được. Số lượng
quá lớn. Dù sao thì bọn cướp cũng phải kiếm cách khác.

Tài xế của Dax đã mở cửa xe chờ sẵn. Anh nhìn lên. Mây đen kéo đến đầy
trời và thổi từ Ý, dọc bờ biển. Hệt như ở Riviera vào cuối tháng chín vậy.
"Thưa ông, về khách sạn chứ ạ?" Người tài xế hỏi.
"Ừ" Dax lơ đãng trả lời.
Xe lăn bánh. Dax liếc lại nhìn những cột đá trắng toát rồi chợt ngồi thẳng
lên.

Chính tấm gia huy của Vorilov vẫn gắn trên đá đã nhắc nhở anh đôi điều.
Có lần, Sergei đề cập đến chuyện khi còn làm thư ký cho Ngài Peter, đã
nghe nói Marcel làm đại lý cho ông già ở Macao và vì thế mà anh ta đã
kiếm được tiền để mua các con tàu chở hàng của Nhật Bản.
Anh xoay người trên ghế, chăm chú nhìn lại ngôi nhà trắng toát trên đỉnh
đồi. Marcel luôn phàn nàn rằng tàu bè của anh ta trở lại Corteguay gần như
không có hàng. Liệu anh ta có tìm cách gia tăng hàng hoá không? Đối với
Marcel thì việc mang vũ khí vào chẳng khó khăn gì, bởi anh ta thực sự tự
do ra vào cảng. Vì hãng tàu của anh là hãng duy nhất được phép vào
Corteguay. Bởi chính Tổng Thống là cổ đông lớn nhất.

Khi họ ăn tối xong thì đã gần nửa đêm và mưa đang ào ào táp vào các cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.