Chúng tôi phải ở lại vì đường về ban đêm khó đi. Cô Ju, sinh viên, cũng là
người trong đoàn làm công tác từ thiện, vốn là dân địa phương ở vùng đèo
heo hút gió này. Nhưng gia đình cô đã đến Seoul lập nghiệp từ lâu, rủ tôi về
thăm ông ngoại cô, vốn là một cựu chiến binh có tham dự cuộc chiến tại
Việt Nam, còn ở lại trong làng này. Cô biết tôi mang hai dòng máu Hàn -
Việt nên rất muốn giới thiệu tôi với ông ngoại cô.
Cô xin phép ông Kwang, được ông đồng ý, nhưng dặn chúng tôi phải có
mặt lúc 6 giờ sáng để kịp về.
Bầu trời ban đêm đầy sao nhưng nhiệt độ ở miền núi xuống thấp nên chúng
tôi cảm thấy rất lạnh. Nhìn dáng co ro của tôi, cô Ju nói:
- Ở Việt Nam, bây giờ chắc thời tiết nóng lắm?
- Vào mùa hè, ở Miền Nam trời đang mưa. Nhà ông ngoại của cô có xa
không?
- Qua khỏi con dốc kia sẽ tới.
Tôi bỗng nhớ Đà Lạt, một miền đất đầy những dốc đồi và hoa. Đó là thành
phố của những cuộc tình lãng mạn và nỗi nhớ nồng nàn. Nhưng cũng là
một thành phố lạnh lẽo đối với những du khách hết tiền.
Xuống lưng chừng dốc, nhà ông ngoại của cô Ju hiện ra với ngôi nhà gỗ
thấp dưới lùm cây, lung linh những ngọn nến nhỏ sáng trước hiên. Có mấy
ông già đang ngồi đọc kinh đêm với giọng ngân nga khàn khàn chậm rãi.
Giọng đọc có vẻ hụt hẫng nhưng thống thiết. Cô Ju nói thầm thì với tôi:
- Họ đều là cựu chiến binh, bạn của ông ngoại tôi. Ban đêm họ đọc kinh
thay phiên từng nhà. Hình như để cầu nguyện điều gì đó…