NHỮNG MẢNH ĐỜI LUÂN LẠC - Trang 93

Chúng tôi ngồi ngoài vườn chờ xong buổi đọc kinh đêm mới bước vào
hiên. Cô Ju giới thiệu tôi với ba ông già. Tôi lễ phép cuối chào từng người.
Họ ồ lên kinh ngạc khi biết tôi từ Việt Nam tới. Họ mời tôi ngồi chung
quanh họ để chuyện trò.

Ông ngoại của cô Ju có vẻ lớn tuổi và già cỗi hơn hai người kia. Ông nhìn
tôi chăm chăm, rồi hỏi:

- Ở Việt Nam bây giờ ra sao?

- Dạ, cũng có nhiều thay đổi.

- Cháu có biết vùng Hòn Giẽ, hòn Nưa ở Phú Lạc gần cảng Vũng Rô
không? Nơi trung đoàn 28 chúng tôi ngày xưa đóng quân ở đó…

- Dạ, biết! Bây giờ ở vùng đó họ cất nhiều nhà lắm. Không còn dấu vết của
chiến tranh.

- Mấy chục năm rồi còn gì! Bây giờ người dân ở đó họ sống có sướng
không?

- Dạ, cũng sướng như ở đây…

Một ông già khác, có những vết sẹo trên gương mặt nhăn nheo bỗng nói
chen vào:

- Ở vùng đó bây giờ chắc nhiều ma lắm! Vùng nhiều Việt Cộng, nhiều nhất
là ở Phước Giang, còn ban đêm thì họ đi ghe nhỏ từ trên núi xuống theo
con sông Đà Nông. Lúc chiến tranh chúng tôi là lính của trung đoàn 28
thuộc sư đoàn Bạch Mã, có những trận đánh khốc liệt ở vùng này. Số lượng
người chết của hai bên nhiều lắm! Đêm nào chúng tôi cũng cầu nguyện cho
những linh hồn đã tử vong ở vùng đó …

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.