NHỮNG NGƯỜI Ở KHÁC CUNG ĐƯỜNG - Trang 123

CHƯƠNG

XI

T

rên đời, có những con người dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng

không thể tự lừa dối lương tâm mình. Sự chân thật, với họ, đã trở thành một
nét tính cách, một lối sống mà nếu làm khác đi có lẽ suốt đời họ sẽ dằn vặt,
ân hận. Mến là một trong những con người như vậy. Mặc dù Phát đã dặn cô
mấy lần, và chính cô, cũng nghĩ rằng việc giữ kín quan hệ giữa anh và cô,
chắc chắn họ sẽ có những thuận lợi trong việc giải quyết mọi chuyện sau
này. Nhưng cho đến ngày thứ hai, khi ông Tài, bằng linh cảm của một
người cha, đã lờ mờ cảm thấy có cái gì đó không bình thường trong việc
"cô vợ của anh bạn về chữa bệnh ở Hà Nội", đã hỏi thật cô, thì cô hoàn
toàn không dám giấu ông một điều gì.

Suốt một ngày, ông Tài buồn lặng đi. Ông tưởng như chính mình vừa

làm một chuyện điếm nhục, vừa gây nên một tội lỗi không có cách gì gột
rửa. Trong hai người con trai, ông thường vẫn nghi ngờ cái nhân cách của
Phát, nhưng óc tưởng tượng của ông chưa bao giờ nghĩ đến cái sự việc mà
Mến vừa kể. Chẳng lẽ cuộc sống bây giờ đã làm đảo lộn hết những chuẩn
mực đạo đức thông thường? Đành rằng lớp trẻ bây giờ sống tự do buông
thả hơn lớp cha anh ngày trước, nhưng lợi dụng tự do để lừa dối và trục lợi
thì không thể tha thứ được. Càng nghĩ ông càng giận Phát. Ông thấy tự xấu
hổ với lương tâm mình, rằng cho tới gần cuối đời mà ông vẫn không chăn
dắt, dạy dỗ con cái một cách chu đáo.

Những ý nghĩ ấy cứ dằn vặt ông. Ông thấy thương Mến và có lỗi với cô.

Một cô gái hiền lành và cả tin như thế kia, làm sao mà thoát khỏi bùa mê và
thói lừa đảo của những gã con trai quen thói trăng hoa lợi dụng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.