NHỮNG NGƯỜI Ở KHÁC CUNG ĐƯỜNG - Trang 133

CHƯƠNG

XII

S

au một tuần "làm khách" ở đồn công an ga Đà Nẵng, Phú được trả lại

tự do. Sự kiện này xảy ra ngay sau khi Phát nhận được điện khẩn của Bính
và anh tức tốc xin lãnh đạo xí nghiệp vào Đà Nẵng trước thời gian một tuần
để chờ nhận xe mới. Không biết do Phát quen biết với công an hay anh có
tài đặc biệt gì đó mà việc giải quyết món hàng cấm của Phú lại diễn ra có
vẻ rất nhẹ nhàng, không hề gây cho Phú một khó khăn nào cả.

- Chú hết sức mất cảnh giác. Đồ đạc của mình, việc gì phải gửi ở chỗ con

Bính. Trên tuyến đường sắt này, dân buôn, công an họ nhẵn cả mặt. Chú có
cái lợi thế là bộ đội nên tao mới để chú mang hàng. Cũng là để giúp chú ít
tiền tiêu trong thời gian ở chơi Sài Gòn... - Phát nói với Phú khi đưa anh ra
bến cảng để nhờ gửi anh về Hà Nội.

Phú như không có chuyện gì phải nói lại với Phát. Một tuần nằm trong

"phòng khách" đồn công an, mặc cho muỗi tha hồ viếng thăm, đã quá đủ
thời gian để cho anh nghĩ về người anh trai của mình. Dường như suốt
trong thời gian ấy, anh đã lặng lẽ đào một cái hào ngăn vô hình giữa mình
với Phát, với Bình, Lộc.

Sau này, mặc dù Phát, rồi Lộc tha hồ thanh minh và nói rõ cái ý định tốt

đẹp của họ rằng, với tình anh em ruột thịt, họ cố tạo mọi điều kiện để kéo
Phú ra khỏi lối sống và cách nghĩ của người "đồng rừng". Thậm chí Phát
còn nói đốp chát: "Nhét vào cái đầu óc bã đậu của nó một mớ lí luận suông
thì nó không nghe, nên phải bồi cho một tảng thuốc phiện để nó choáng mà
đổi mới tư duy". Nhưng tất cả những lời thanh minh ấy, với Phú đều vô ích.
Anh không trách họ. Anh chỉ buồn rằng họ không hiểu nổi anh. Anh em
ruột thịt đấy mà nhiều khi tâm hồn người ta hoàn toàn hướng về hai phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.