NHỮNG NGƯỜI Ở KHÁC CUNG ĐƯỜNG - Trang 18

phòng. Mà cũng tại anh ấy nữa cơ. Người đâu mà hiền đến thế. Không biết
rủ người ta đi chơi nữa.

- Hay là... - Xoan gợi.
- Hay là chúng mình đi ra ngoài một lát đi. Tôi có câu chuyện.
- Chuyện gì thế anh? - Xoan làm ra vẻ như ngạc nhiên lắm, kì thực cô đã

biết thừa cái câu chuyện của anh rồi.

Hai người lọt giữa những lô chè. Đêm trăng suông. Từng tảng mây trắng

trên đỉnh Tam Đảo như trườn xuống những đồi chè, loãng dần như một thứ
bột sữa mát lạnh có thể cảm nhận thấy được.

- Chuyện gì, anh nói đi - Tiếng Xoan ngàn ngạt, có lẽ vì quá kìm nén.
Bàn tay nóng rực của Phú bỗng đặt lên vai Xoan. Và Xoan cảm thấy đôi

ánh mắt anh như bao bọc lấy mình.

- Xoan... Tôi yêu Xoan... Tôi muốn Xoan là vợ tôi... Xoan có đồng ý

không?

Làm sao mà Xoan trả lời ngay câu hỏi ấy được. Anh vụng về quá. Ai lại

đi hỏi câu ấy bao giờ. Xoan không đứng như hoá đá. Và có lẽ vì thấy mình
bất lực trước câu hỏi ấy, có lẽ vì quá hạnh phúc. Xoan bỗng khóc nấc lên.

- Sao lại khóc? Tôi làm Xoan không vừa lòng ư? - Giọng Phú bỗng

chùng hẳn xuống, hai bàn tay anh tuột khỏi đôi vai mềm ấm đang rung lên.

Xoan như đổ vào người anh. Cô ấp cả gương mặt vào ngực anh và khóc

nức nở...

Cuộc tỏ tình thật giản dị, như bản chất mộc mạc của hai người. Sau cái

đêm đáng nhớ ấy. Xoan chỉ biết cám ơn cuộc đời đã cho cô niềm hạnh phúc
quá lớn lao và tròn đầy. Còn mong ước gì hơn nữa khi mỗi ngày Xoan càng
khám phá ra ở Phú những vẻ đẹp trong tâm hồn mà chính cô nhiều khi cũng
thấy bất ngờ.

***
Chính lúc Xoan đang nằm thao thức nghĩ đến anh, thì ở nhà ngoài, Phú

đang ngủ ngon lành. Tiếng ngáy của anh trầm và đều. Hình như những điều
Xoan đang nghĩ đang tái tạo lại trong giấc mơ của anh. Anh thấy Xoan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.