NHỮNG NGƯỜI Ở KHÁC CUNG ĐƯỜNG - Trang 62

- Anh hết sức thông cảm với các em và mong muốn cho các em có hạnh

phúc. Nhưng… nói để em hiểu. Em phải hết sức thông cảm với hoàn cảnh
gia đình anh. Từ hôm Phú bỏ lên trên này, bố anh bắt đầu ốm nặng. Không
khí gia đình đang vui vẻ bỗng căng thẳng nặng nề. Nhưng đáng ngại hơn cả
vẫn là nghề nghiệp và tương lai của Phú. Cơ quan anh người ta đã đồng ý
tiếp nhận Phú. Với tấm thẻ đảng viên, chỉ vài ba năm nữa là Phú đã có thể
giữ một trọng trách gì đó ở xí nghiệp. Nhà ở đã có rồi. Cả cơ ngơi trong
làng anh giành cho nó. Vả lại, điều này em chưa biết đâu. Có một cô gái ở
làng mà Phú yêu tha thiết từ ngày mới đi bộ đội. Hai gia đình đã đi lại với
nhau cả rồi. Đất làng anh, một lời đã hứa nó thiêng liêng lắm. Gia đình nhà
người ta không có chuyện gì. Bản thân người ta chung thuỷ chờ đợi mình
ngần ấy năm, làm sao lại nỡ phụ tình? Nói thật, anh quí Xoan như thế nào
thì cũng quí và thông cảm với cô ấy như thế. Con gái có thì và họ không có
quyền chủ động như cánh đàn ông. Bắt người ta chờ đợi rồi, bây giờ lại tự
ý rũ bỏ, đó là một lối sống vô nhân đạo. Khi biết anh lên đây, ông cụ cứ bắt
phải đưa cô ấy theo, nhưng anh từ chối, vì muốn tôn trọng Xoan, vì không
muốn quan hệ anh em bị sứt mẻ. Anh biết, chắc Xoan cũng rất thông cảm
và tôn trọng gia đình anh. Giữa hai người phụ nữ, phải có một người chịu
hy sinh. Anh tin rằng vì những lý do anh vừa nói: nghề nghiệp, tương lai
của Phú, không khí hoà thuận giữa anh em, gia đình, sự hẩm hiu thiệt thòi
của cô gái kia… chắc Xoan không thiếu gì lòng tự trọng và sự hi sinh cao
cả…

Mái đầu Xoan trĩu gục xuống, mặc dù cô đã đưa hai tay lên chống đỡ. Cô

cố nuốt cái cục gì chẹn ngang cổ mà vẫn không nuốt nổi. Dường như tất cả
những điều Phát nói vón kết lại để tạo thành cái cục ấy. Nó có nguy cơ mỗi
lúc một lớn dần làm Xoan tắc thở, làm tim cô có lúc như thắt lại. Nước mắt
Xoan tuôn chảy, lênh láng khắp kẽ tay.

- Chuyện chỉ có ngần ấy thôi - Phát bẻ hai bàn tay khục khục, đứng lên -

Biết rằng em rất buồn. Nhưng chẳng chó cách nào khác được. Đời là chiếc
chăn hẹp, người này đắp thì kẻ kia lạnh. Anh về đây Xoan ạ.

Phát bước ra cửa. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì, anh quay phắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.