NHỮNG NGƯỜI TẠO RA HIỆN THỰC - TẬP 1 - Trang 88

- Anh cũng thế à? Đừng nói với tôi là công việc có gì kỵ với anh nhé!

Lou vừa kêu lên vừa cười vang.

- Nhưng anh muốn tôi nói gì bây giờ? Tôi chỉ muốn được làm điều mình

yêu thích, sống với nó. Nhưng tôi phải tin rằng điều này là không thể được.

- Và anh có biết mình yêu thích gì không?
- À... không.
Thế đó, tôi lại thấy mình rối nữa rồi. Hình như tôi có khiếu nhảy vào

những rắc rối. Dĩ nhiên là tôi muốn làm việc. Nhưng, tuy rằng tôi cho mình
cũng khá biết giao tiếp xã hội, ý nghĩ rằng cứ phải kề cận những con người
đó, với một công việc, làm mãi làm mãi suốt cả cuộc đời... lối mòn. Ê! Tôi
không chịu được ý nghĩ đó. Tuy nhiên, tôi đã tìm việc nhiều rồi. Tôi cứ
tìm... mà chưa bao giờ tìm thấy.

- Anh có biết mình cần điều gì không? Lou hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ

của tôi.

- Không. Nói tôi nghe đi...
- Một cú đá ra trò vào đít!

- Cảm ơn lời khuyên hữu ích, tôi trả lời giận giận.
Lou tiến đến gần tôi và tôi lùi lại ngay, sợ là anh sẽ đẩy tôi giống hôm nọ

bên vệ đường.

- Đừng sợ, Lou cười, tôi không ăn thịt anh đâu! Nói tôi nghe... anh cũng

phải có mơ ước gì chứ, khi còn nhỏ. Nhớ lại xem...

- Ồ, khi tôi còn nhỏ thì điều duy nhất mà tôi thích là vẽ.
- Vẽ, thật không! Tôi chưa bao giờ thấy anh vẽ.
- Thì dĩ nhiên rồi, tôi đâu có biết vẽ! Tôi nguệch ngoạc thôi. Tôi cầm bút

chì chẳng khéo gì hơn bà tôi chơi xiếc tạp kỹ.

- Vậy là, anh biết con đường mình cần đi rồi đấy...
- Nhưng Lou, anh không hiểu: thứ nhất tôi không thật sự biết vẽ, thứ hai,

nếu vẽ mà thành một nghề được thì tôi ngạc nhiên đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.