NHỮNG NGƯỜI THÍCH ĐÙA - Trang 155

-Nhưng dù sao bác cũng phải đi bệnh viện cho đốc tờ họ khám xem thế

nào chứ!

-Bệnh viện gì! Đến nhà thương điên thì có! Chẳng giấu gì bác, tôi bị

mắc 1 cái bệnh truyền nhiễm!...

Nghe nói thế, Xaraphettin bỗng lùi hẳn người lại.

-Chết! Thế sao bác còn đi ra phố làm gì?

-Chao ôi! Nói thì dễ đấy, nhưng nào có ngồi nhà được cho cam! Tôi bị

lây cái bệnh thằng con tôi mất rồi...

-Thế cậu nhà cũng bị ạ?

-Nó còn bị nặng bằng mấy tôi ấy chứ! Bệnh của nó đã thành mãn tính

rồi. Tôi bây giờ cũng vậy. Có mỗi cái trường phổ thông mà nó không làm
sao tốt nghiệp được! Năm lớp 9 đã bị đúp rồi, lên lớp 10 cũng lại thế nốt!
Mà cũng chỉ tại cái trò bóng bánh chết tiệt! Đã bao nhiêu lần tôi lạy van nó,
bảo: "Mày quăng ngay cái trò bóng bánh khốn nạn ấy đi cho tao!" Nhưng
nó lại trả lời tôi: "Con không quăng được!". Nó tự huỷ hoại cái thân xác nó
thật là ghê gớm. Đến nỗi tôi với mẹ nó không còn dám nghĩ đến chuyện
mong cho nó học giỏi nữa, mà chỉ lo làm sao cứu vãn lấy tính mạng của nó
mà thôi! Mỗi lần đi đá bóng về trong nó cứ như vừa đi đánh giặc vậy! Đội
ơn thánh Ala! Bây giờ nó đã bị gãy chân trái rồi, nên không đá bóng được
nữa. Thấy nó bị gãy chân, tôi sung sướng quá, vì không thế thì thể nào có
ngày nó cũng bị người ta đánh chết. Ôi, xin Chúa hãy tha thứ cho chúng
con! Tôi và mẹ nó thường bảo: "Thôi cho nó gãy chân cũng được! Chỉ cốt
sao nó thoát khỏi cái bệnh truyền nhiễm ấy mà còn sống là mày rồi!"
Nhưng từ khi bị gãy chân, nó lại quay sang mê xem đá bóng quá thể! Hôm
nào có đá bóng thì có trời mà giữ được nó ở nhà! Đá ở đâu nó cũng mò đi
xem cho bằng được. Đá ở Ăngcara là nó nhảy đi Ăngcara, đá ở Iđơmia là
nó tếch đi Iđơmia! Nhưng cái chuyện nó ưứ đi đi về về như con thoi ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.